Để mặc Trình Vương bên ngoài thời tiết lạnh giá, lại còn ngủ trong xe chật hẹp khiến Cố Tiểu Khả không thể nào chợp mắt.
Sau khi nằm suy nghĩ cả đêm cô nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn trong lòng đến ngay cả cô cũng không thể gỡ rối được.
Nhìn sang bên cạnh mình coi thấy mẹ đã an giấc từ lâu, khuôn mặt xuân thanh của bà không giống như đã gần bước sang tuổi xế chiều, bất giác Cố Tiểu Khả nở nụ cười hiền dịu.
Mẹ của cô vẫn luôn xinh đẹp như thế...
Cô kéo cao chăn đến ngực bà, chỉnh lại chăn kín đáo rồi mới bước ra khỏi giường.
Từng bước chân nhẹ nhàng như không phát ra tiếng động, lúc bước đi cô còn len lén nhìn xem mẹ mình có tỉnh giấc hay không.
Cánh cửa khẽ mở ra rồi khép lại, cô bước chân nhanh hơn đến phòng khách, lấy chiếc áo vắt trên cây để đồ rồi mặc lại.
Bên ngoài trời không trăng không sao, gần rạng sáng trời vẫn tối đen như mực, đúng là mùa đông có khác...
Xe của Trình Vương đậu gần đó không xa, tuyết đã phủ đầy trần xe rồi.
Cũng may tuyết không rơi cả đêm.
Cô âm thầm đi đến, lồng ngực đập thình thịch, bàn tay nhỏ bé đưa lên gõ cửa kính xe.
Chưa đến ba giây cửa kính xe đã hạ, Trình Vương thất sắc ngạc nhiên nhìn cô.
"Tiểu Khả, em sao lại ra đây?"
Cô cười để lộ chiếc răng nanh tinh nghịch quen thuộc.
"Nhớ anh."
Hai người ngồi ghế sau, Cố Tiểu Khả dựa vào bờ vai rộng mà rắn chắc của anh, mặc anh ôm mình một cách yêu thương.
"Hết giận rồi?" Trình Vương vuốt nhẹ má cô.
Cố Tiểu Khả khẽ lắc đầu.
"Em đâu có nhỏ nhen như vậy."
Nâng cằm Cố Tiểu Khả lên, nhìn vào đôi mắt to tròn long lanh của cô, Trình Vương không kìm được lòng hôn nhẹ môi cô một cái.
"Anh tưởng suýt nữa mất em rồi."
Cô hừ mũi cười nhẹ.
Anh còn sợ mất cô ư, mất cô sẽ có cô gái khác xinh đẹp hơn đến bên chứ nhỉ.
"Vương, anh thích em ở điểm gì?"
"Điểm gì cũng thích."
Không bằng lòng với câu trả lời, Cố Tiểu Khả ngẩng đầu lườm yêu anh một cái.
Trình Vương nhếch nhẹ khóe môi, mắt hơi híp lại si tình.
"Bảo bối, sao em lại hỏi câu này nữa? Anh nhớ không nhầm em hỏi câu này rất nhiều lần rồi."
Đúng vậy, rất nhiều...
"Em sợ..." Cô trở nên yếu đuối, rúc vào lòng anh như mèo nhỏ.
Ôm cô chặt hơn, Trình Vương dùng cằm mình xoa xoa đỉnh đầu cô như an ủi.
"Em sợ gì?"
"Em sợ có một ngày anh bỏ rơi em.
Em...em vốn không cân xứng với anh." Cố Tiểu Khả lắp bắp nói ra nỗi lòng mình, đôi mày hơi nhíu lại.
"Ngốc." Trình Vương nắm lấy bàn tay cô, đặt lên lồng ngực trái của anh.
"Nơi này chỉ khắc một tên là Cố Tiểu Khả."
Cố Tiểu Khả đỏ mặt xấu hổ, nhưng vẫn cảm nhận nhịp tim của anh một cách hạnh phúc.
"Nhưng em rất giận anh!" Cô rụt tay về cố tỏ ra mình đang tức.
Nhìn điệu bộ đáng yêu của cô, Trình Vương cười thỏa mãn.
"Được rồi, vậy em