Chương Hạo Hiên nhận thấy sự bất động của đối phương liền theo linh cảm mà quay lại phía sau.
Bắt gặp bóng nam nhân cao lớn kia bèn hắng giọng một cái.
"Cái này thì cũng thật là trùng hợp quá đi." Chương Hạo Hiên hạ tay xuống, đút hai tay vào túi quần, mắt nhìn Trình Vương không nhượng bộ.
"Vương, anh đến rồi." Cố Tiểu Khả hít một ngụm khí lạnh định tiến tới chỗ anh.
Bước tới được ba bước đập vào mắt Cố Tiểu Khả chính là San San, cô ta từ góc tối phía sau Trình Vương đi đến, tay nọ ôm tay kia vẻ yếu đuối.
Tình huống gì thế này...!Cố Tiểu Khả run run môi.
"Tiểu Khả, mình nghe thấy tiếng ồn." Bên trong nhà vọng tới tiếng gọi khe khẽ của Á Lệ.
Á Lệ ra ra khỏi phòng liền nhìn thấy Ngô Chí Hào đang lục tung phòng khách vì đang tìm ví tiền.
"Anh...!Sao lại quay về?"
"Cô còn mặt mũi quay lại đây?" Cố Tiểu Khả phía bên này cũng không nhịn được cơn tức mà chỉ tay về phía trước.
Trình Vương ấn đường đều là một màu đen, anh lạnh mặt nhìn Cố Tiểu Khả chỉ tay về phía mình cho đến khi một giọng nữ yếu đuối sau lưng anh cất lên.
"Em..." San San mím môi.
Trình Vương thuận chân đi thẳng đến bên Cố Tiểu Khả, chưa chạm đến cô đã bị cô bước qua mình xông tới đẩy ngã người con gái phía sau anh.
"Đúng là đồ mặt dày, đóng kịch với ai chứ!" Cố Tiểu Khả thật ra muốn đẩy ngã San San trăm nghìn lần.
"San San!" Ngô Chí Hào từ trong nhà hốt hoảng chạy ra ngoài ngay.
Cảnh tượng này lập tức ghi vào mắt Á Lệ.
Cô ấy đưa tay lên siết chặt áo trước ngực.
Mắt đỏ au kìm đi giọt nước mắt.
Cô còn đang mong đợi điều gì từ hắn chứ...
"Em có sao không?" Ngô Chí Hào ân cần giữ hai bả vai San San.
"Em không..." San San nhăn mặt ngẩng đầu nhìn lên.
Vừa hay bắt gặp được một ánh mắt khiến cô ta liền nhớ lại cảm giác khắc cốt ghi tâm.
"Sao."
Cố Tiểu Khả thở mạnh mấy hơi, cô chỉ nhìn chằm chằm vào hành động thân mật của Ngô Chí Hào với người phụ nữ khác mà quên mất sự tồn tại của bao người, trong đó có Trình Vương.
Chương Hạo Hiên là người ngoài cuộc, càng không muốn tham gia cuộc vui này liền chậm rãi rời đi trong im lặng.
Còn lại Á Lệ đứng phía trong nhà như chết lặng, Trình Vương đứng sau lưng Cố Tiểu Khả, mắt không chớp nhìn người phụ nữ đang ngồi bệt dưới đất kia.
Ánh mắt của anh đều là băng giá.
San San hẫng đi một nhịp tim, thôi không nhìn Trình Vương nữa mà để Ngô Chí Hào đỡ dậy.
"Chị Tiểu Khả, em đã làm gì có lỗi với chị sao?" Cô ta run run giọng, mắt ánh nước.
Cố Tiểu Khả cười cời cợt.
"Quý cô của tôi ơi, tôi không có hứng đóng kịch với cô."
"Cố Tiểu Khả!" Ngô Chí Hào gằn giọng.
Lúc này bỗng vươn tới một cánh tay to lớn đặt ngang vai Cố Tiểu Khả.
"Có chuyện gì sao?" Trình Vương hạ giọng xuống âm độ, ánh mắt hẹp dài của anh như muốn giết người ngay lập tức.
Không gian xung quanh bỗng trở nên im lặng không có thêm xung