Trở về đến nhà thuê của mình, Cố Tiểu Khả đặt túi xách xuống bàn rồi nằm phịch ra ghế, hai chân đưa lên giữa không trung đạp đạp cười một mình một cách mãn nguyện.
Không biết giờ này Trình Vương về đến nhà chưa? Anh đã đánh răng chưa nhỉ, anh tắm chưa hay là ngủ rồi.
Chết tiệt cái trái tim không nghe lời này, từ nãy đến giờ vẫn cứ đập rộn lên khó chịu quá.
Có khi nào ngừng nhớ về Trình Vương thì tim cô mới đập bình thường trở lại không? Trình Vương thật sự quá điển trai, từng đường nét trên khuôn mặt anh nhìn sao cũng giống người mẫu hay diễn viên, đại loại người nổi tiếng.
Nếu anh là một người nổi tiếng chắc cô sẽ xỉu ngang xỉu dọc vì xấu hổ với công chúng khi được làm bạn gái anh mất.
Ban nãy khi anh cầm điện thoại cô đã lưu số anh rồi thì phải.
Cố Tiểu Khả chớp chớp mắt rồi ngồi bật dậy.
Cô mở danh bạ ra tìm số di động của anh.
“Đây rồi, Trình Vương!” Cô nhe đôi nanh tinh nghịch rồi lại nằm xuống ghế hôn lên màn hình một cái.
Ấy vậy mà không biết môi cô đã vô tình chạm vào nút gọi đi…
Hồi chuông đầu mới chỉ đổ lên một lần, và cô còn chưa kịp phản ứng đầu dây đã có người nhấc máy.
Âm thanh nam tính từ loa điện thoại phát ra.
“Tiểu Khả?”
“Ui mẹ ơi!” Cố Tiểu Khả giật bắn mình làm rơi điện thoại xuống đất, cô ngồi dậy vuốt vuốt ngực trừng mắt nhìn chiếc điện thoại đang hiển thị giây phút trò chuyện giữa hai đầu dây với nhau liên tục nảy số.
Làm thế nào, làm thế nào đây? Cô vậy mà lỡ gọi cho Trình Vương rồi.
Anh ấy sao có thể nghe điện thoại nhanh như vậy, cứ như canh chừng điện thoại từ trước vậy.
Vội cầm điện thoại lên, cũng may bên dưới có thảm lông, bằng không điện thoại của cô chắc cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Cố Tiểu Khả vội vàng gạt nút đỏ sang kết thúc cuộc trò chuyện rồi ngồi co chân lên ghế bịt hai tai lại lắc lắc đầu.
Ít ra cũng phải chào hỏi tạm biệt người ta chứ, Cố Tiểu Khả, mày đúng là vô duyên! Nhất định Trình Vương đã trừ đi vài điểm cộng của cô trong mắt anh rồi cho xem.
Đầu dây điện thoại đã tắt dù chẳng nói năng gì.
Trình Vương đứng bên cửa sổ, tay vẫn cầm điện thoại.
Khi còn ở quán cafe nhân lúc Cố Tiểu Khả không để ý anh có chụp một tấm ảnh của cô.
Đến giờ đã được cài thành hình nền luôn rồi.
“Tiểu Khả…” Anh hơi nhướng mày cười.
“Thiếu gia, có chuyện gì mà cậu vui vậy?” Quản gia Mạc đứng phía sau đặt xuống bàn anh một tách hồng trà thơm phức.
Đầu ông phân nửa bạc màu, khuôn mặt thông minh nhưng rất hiền hậu.
“Chú Mạc, còn không mau nói với ông nội và bố mẹ cháu đi, họ sắp có con dâu rồi.” Trình Vương quay lại đi đến bàn làm việc rồi ngồi xuống ghế, tay vẫn cầm điện thoại chăm chăm vào màn hình nhỏ.
Quản gia Mạc nghe xong liền há hốc mồm ngạc nhiên, ông dụi dụi mắt cố nhìn xem bộ dạng thiếu gia nhỏ của mình bây giờ.
Thiếu gia cười như vậy là có ý gì, người trong điện thoại là bạn gái của thiếu gia sao? Thiếu gia trước nay đều không vừa mắt ai cơ mà.
Đã 26 tuổi rồi, nếu không nhờ phu nhân ép đi đến các buổi mai mối có lẽ thiếu gia cũng chẳng bận tâm đến chuyện lấy vợ.
Vậy mà giờ...đúng là tin vui!
“Thật sao? Tôi lập tức đi báo lại cho ba người họ!” Ông cầm khay nước không đi mà như chạy ra khỏi phòng Trình Vương, đi được một đoạn mới nhớ ra và quay lại đóng cửa cho anh, khuôn mặt ông quả nhiên là đang hạnh phúc thay bố mẹ của anh.
Anh bật cười khi thấy thái độ đó của quản gia Mạc, từ khi anh còn nhỏ ông ấy đã làm việc tại đây, tính ra đã mấy chục năm rồi.
Ông ấy như một người thân trong nhà anh vậy.
Nghĩ rồi anh bấm vào danh