Sau khi đưa anh về anh, hắn cho anh ngủ sớm để ngày mai hắn và anh sẽ có một chuyện vô cùng hệ trọng. Trong lòng hắn cảm thấy nôn nóng vì từ ngày mai anh sẽ mãi mãi không thoát khỏi hắn. Hắn mang tâm trạng vui vẻ đem anh gắt gao ôm chặt vào lòng đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau nắng mặt trời xuyên qua ô cửa, chiếu vào gương mặt điển trai. Đang đứng thắt caravat thân hình cao to đang mặc vest đen, chiếc vest đen làm tôn lên dáng cao ráo của hắn và cái chân dài miên mang làm cho bao cô gái chết mê chiết mệt vì thân hình này, hắn đi lại lay người đang ngủ ngon trên giường gọi người đang ngủ với gọng cưng chiều
" Bảo bối dậy đi em chuẩn bị đi cùng tôi đến chỗ này"
anh " Ưm...còn sớm...cho tôi ngủ...một lát..."
hắn giọng có chút bực mình nói
" Dậy ngay cho tôi" anh thấy hắn hình như sắp bực mình nên mới dây, hắn mang anh vào nhà vệ sinh chà răng cho anh, anh cũng để đó cho hắn làm vì ngày nào cũng vậy có dành với hắn cũng vậy nên anh để cho hắn làm. Làm xong chính hắn mặc đồ cho anh kể cả quần lót, hắn lấy quần lót cho anh mặc vào mặc xong hắn lấy cái vest trắng mặc vào cho anh, thắt nút áo, thắt xong hắn chỉnh tề lại trang phục cho anh. Nhìn trong gương anh cảm thấy anh và hắn thật giống cô dâu và chú rể nghĩ thấy lạ anh hỏi hắn
" Cậu và tôi đi đâu vậy sao mặc đồ chỉnh tề vậy",
hắn ôn nhu lại gần anh vuốt vuốt tóc anh nói " Chút nữa em sẽ biết thôi theo anh "
Hắn dắt tay anh vào xe, đóng cửa lại lái xe đi, chỉ trong chốc lát xe hắn dừng trước nhà thờ anh giậc mình hỏi
" Bộ bạn anh ai đám cưới hả?". Hắn cười cười nói
" Em đi theo anh nắm tay anh là được " anh không biết hắn làm gì cũng chỉ làm theo hắn cửa mở ra anh thấy không gian cưới nhà thờ thật đẹp, hai bên hàng ghế người người vào ngồi đầy đủ, ở trên bục còn có cha sứ đang mặc đồ trắng đứng ở bục, anh khoác tay hắn bước vào. Khi anh và hắn bước tiếng nhạc vang lên, và hai bên có những đứa trẻ với gương mặt dễ thương,đáng yêu đang thảy những cánh hoa vào anh và hắn cho đến khi anh và đang đứng trước mặt cha sứ.
Anh run run hỏi hắn
" Hôm nay là ngày gì vậy" hắn ung dung trả lời
" Hôm nay là ngày em không thoát khỏi anh là ngày đám cưới của anh và em"
Anh run run nói
" Không...không đâu" tại sao lại như thế, không phải đâu. Sắc mặt anh trắng bệt cả người lạnh băng. Dùng hết sức lực mới vùng khỏi tay hắn cất bước lao ra ngoài, nhưng hắn nhanh tay bắt được cánh tay anh kéo vào lòng hắn nói.
"Em đi đâu"
. Anh nói " Tôi phải rời khỏi chỗ này, tát cả mọi người chỗ này đều điên hết rồi, đàn ông với đàn ông đám cưới cái gì" thân thể yếu ớt vì giận dữ mà run rẩy ngay cả đứng cũng không vững đành phải dựa vào hắn.
Hắn bực mình nói " Em là vợ anh, em không có tư cách để rời khỏi nơi này" Hắn nhíu mày không vui đem anh gắt gao ôm chặt vào trong lòng.
Anh nói" Không. Không phải. Tôi không phải là vợ của anh, tôi là đàn ông tôi không lấy chồng mà lấy vợ. Tại sao tôi phải gả cho anh".
Hắn thản nhiên nói " Anh không quan tâm em là nam hay nữ điều anh quan tâm là em là người mà anh yêu".
Anh nói" Minh Quân anh là đồ điên". Dùng khí lực cuối cùng anh hét lên, thanh âm át cả tiếng nhạc trong nhà thờ. Hắn nhíu mày chặt lại thành một hàng ngang nói
" Em nên nhớ trong tay anh còn có hai người quan trọng của em ngoan ngoãn làm theo anh không thì em biết hậu quả của hai người họ. Nhanh khoác tay anh và làm theo anh" tay anh run run mà khoác lấy tay hắn, anh không còn cách nào khác anh chỉ còn mẹ và người anh yêu, ( anh lúc này không biết Khả Khanh đã chết) một lần nữa bước vào tiếng nhạc một lần nữa vang lên, khoác tay