Vì hôm nay là ngày cuối cùng của năm, ngày lễ đặc biệt, cho nên thành phố T đã bắt đầu kiểm soát giao thông từ rất sớm, sau khi hai người ra khỏi cao ốc WDS, Tạ Tu Dực lái xe vòng một đường xa, mới về đến nhà anh.
Bởi vì 8 giờ tối có buổi thử âm với nhóm Djay trên YY, chuyện rất quan trọng, Kha Giảo nghĩ hay là hôm nay nấu bữa trưa với bữa tối chung với nhau, lúc làm món ăn thì nấu lượng thức ăn của hai phần luôn.
Đợi đến lúc ăn cơm, cô giả vờ không để ý gọi Tạ Tu Dực một tiếng, nói với anh, "Tối nay tôi có việc, vừa rồi cũng nấu luôn phần buổi tối cho anh rồi, ở trong lò vi sóng, tối anh nhớ hâm lại rồi ăn."
Tạ Tu Dực nghe cô nói xong, ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục và cơm, nhàn nhạt đáp một tiếng bày tỏ đã biết.
Thấy anh không phản ứng, cô thở phào nhẹ nhõm, miệng cười toe toét vỗ vỗ bờ vai anh, "Năm mới vui vẻ nha, buổi tối đừng mải chơi game không ăn cơm, tôi sẽ gửi tin nhắn nhắc anh."
Nói xong, cô lại cười híp mắt bỏ thêm một câu, "Tôi vô cùng chờ mong mười bài hát của anh đó, tranh thủ viết đi."
Có điều, ở trong lòng, cô vẫn khiếp sợ như cũ, nói thật, cô thật sự không nghĩ tới thì ra trong cuộc đời cô vậy mà lại xuất hiện một người có thể có giọng hát sánh ngang được với bản mạng của cô.
Như vậy xem ra, ông tướng Tạ Tu Dực này, nói không chừng thật đúng là có thể trở thành siêu sao đẳng cấp của giới showbiz sau này...
Ừm, trước khi cô không làm nữ đầu bếp tay sai của anh nữa, nhất định phải hỏi xin lấy một cái chữ ký của anh trước đã rồi lại nói...
Đợi về đến nhà mình, Kha Giảo đặt báo thức bù đắp lại giấc ngủ trưa nghỉ ngơi dưỡng sức cho YY buổi tối, sau khi dậy lại nói chuyện điện thoại với bố mẹ, cô nhìn thời gian thấy cũng gần sáu giờ rồi, liền gửi một cái tin nhắn cho Tạ Tu Dực, bảo anh mau đi hâm nóng cơm ăn.
Làm xong mấy việc này, cô liền vừa ăn cơm buổi trưa mang về, vừa đặc biệt nghiêm túc ở trước máy tính xét duyệt xem kịch bản cùng kế hoạch kịch truyền thanh còn có vấn đề gì hay không, để tránh buổi tối lúc thử âm xảy ra sai sót khiến Djay mất kiên nhẫn phất áo bỏ đi.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trên đồng hồ cũng đã chỉ bảy rưỡi, mắt thấy trong kênh YY bọn Y Y đều đến đủ treo nick ở đó từ lâu rồi, cả YY đều tràn ngập không khí "trận địa đã sẵn sàng đón quân địch", cô thở ra một hơi, cầm di động lên nhìn thoáng qua.
Nhưng kỳ lạ là, trên màn hình điện thoại ngoài tin nhắn Wechat Tăng Thiến gởi tới ra, lại không có tin nhắn trả lời của Tạ Tu Dực.
Mặc dù cô biết anh không thích nhắn tin gọi điện thoại, nhưng từ khi cô quen anh đến nay, tin nhắn của cô, cũng ngoài ý muốn mỗi cái anh đều trả lời, cho dù chỉ đáp có một chữ, anh cũng sẽ trả lời.
Kha Giảo để điện thoại xuống, cau mày, trong lòng thoáng có chút lo lắng.
Chắc là đang chơi game không nhìn điện thoại? Hay là đang quá chuyên tâm sáng tác?... Hay là, chẳng lẽ anh lại đau dạ dày rồi?
Bởi vì đã từng tận mắt nhìn thấy bộ dạng đau dạ dày của anh, lòng cô vẫn còn có chút sợ hãi, lúc này cố gắng thuyết phục bản thân rằng chắc anh sẽ không có chuyện gì đâu, cô lại nhìn về phía màn hình máy tính lần nữa.
Chưa qua bao lâu, đám Hàn Sương, Tịch Nguyên đều từng người từng người liên tục vào kênh, cô càng ngày càng căng thẳng, nhưng lo
lắng trong lòng lại cũng càng ngày càng mãnh liệt.
... Anh ở nhà một mình, không chừng tham ăn lại ăn mì gói rồi? Hôm kia anh đau dạ dày vừa mới khỏi, bây giờ sẽ không tái phát lại thật đấy chứ?"
Trống ngực đập ùm ùm, mắt thấy còn mười phút nữa là đến đúng tám giờ như đã hẹn, thành viên đoàn kịch đều gửi tin nhắn QQ cho cô hỏi cô đã chuẩn bị xong chưa, Kha Giảo cắn răng nhìn phía dưới bên phải màn hình liên tục nhấp nháy, rốt cục nhảy khỏi ghế đứng dậy, cầm áo khoác điện thoại cùng chìa khóa, xoay người lao ra khỏi nhà.
Chống lại gió lạnh nhanh chóng chạy thẳng tới nhà Tạ Tu Dực, cô căng mặt lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa, xông vào trong nhà.
Cả căn nhà lúc này đều im ắng, một tiếng động cũng không có, ti vi đang tắt, máy chơi game cũng đang tắt, cô thấp tha thấp thỏm đi mấy bước đến bên sô pha.
Chỉ thấy Tạ Tu Dực đang yên lặng nằm trên bàn uống trà, không nhúc nhích, do mặt anh quay về bên trái, nên chỉ có thể nhìn thấy một phần hai gương mặt tái nhợt lộ ra của anh.
Kha Giảo nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt bị dọa sợ, vội vàng xông tới đến bên cạnh ngồi xuống, nhẹ nhàng ở bên tai anh liên tục gọi tên anh, hỏi anh có sao không, còn đưa tay ra cảm nhận hơi thở của anh.
May quá may quá, vẫn hô hấp bình thường, nhưng cô liên tục gọi bao nhiêu tiếng anh đều không trả lời, cô thấy trong lòng càng ngày càng lạnh, tay run run cúi đầu tìm điện thoại trong túi áo, định gọi xe cứu thương tới.
Nhưng đúng vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy cái tay cô đặt ở trên bàn uống trà hình như bị người ta nắm lấy.
Quay mạnh đầu qua, liền thấy ngón trỏ tay trái của mình đang bị ngón tay thon dài của anh khẽ nắm, mà người cô vốn tưởng đã rơi vào hôn mê, lúc này đang từ trong cánh tay lộ ra một con mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn cô.
"Thịch" một tiếng, bị con ngươi xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm, Kha Giảo cảm thấy nhịp tim của mình hình như cũng đột nhiên chậm một nhịp.
"Đồ ngốc."
Giây tiếp theo, cô liền nghe thấy giọng ngái ngủ mang theo lười biếng của anh gần trong gang tấc, "Tôi đang ngủ."
Trong phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, Kha Giảo trợn mắt há mồm nhìn Tạ Tu Dực buông ngón tay mình ra, uể oải chuyển từ nằm sấp trên bàn uống trà ngồi thẳng dậy, dựa trên ghế sô pha, thoạt nhìn hoàn toàn không có một chút dáng vẻ cơ thể khó chịu.
Hai giây sau, cô cứng ngắc đưa tay lên đỡ trán, yếu ớt mở miệng nói, "Tạ Tu Dực! Tôi thật sự bị anh hù chết rồi đấy anh biết không, tôi còn tưởng bệnh dạ dày của anh lại tái phát cơ..."
Vừa rồi cô gọi anh thế nào anh cũng không tỉnh, thực sự cho là anh đau dạ dày đến nỗi hôn mê rồi, ai ngờ anh đột nhiên mở mắt nói với cô, anh chỉ là... đang ngủ mà thôi. TAT
"Luy giác bất ái*"... Kha Giảo cuối cùng cũng hiểu cái câu này nên sử dụng như thế nào rồi.