(⊙o⊙), (⊙o⊙), (⊙o⊙)...
Mấy giây liền trong kênh hoàn toàn yên tĩnh, Kha Giảo dùng tay vỗ mạnh lên hai má mình, một cái không đủ, lại vỗ hai cái.
... Au ôi mẹ ơi, đau quá.
Nhưng mà, cô không xuất hiện ảo giác thật nha, trong giao diện YY trên màn hình máy tính trước mặt, Djay mặc áo cam đang cùng với cô, hai người ở riêng trong kênh con, giống hệt lần trước.
Hơn nữa vừa rồi, có phải anh còn nói, muốn phát một bài cover tiếng Nhật anh vừa ghi âm xong cho cô nghe không?
...Hệ thống thính giác của cô chắc cũng không hỏng hết đâu nhỉ TAT
"Bài hát này là ED của Chiếc Thìa Bạc phần 2, Oto no Naru Hou e →."
Trong kênh yên tĩnh, Djay nhàn nhạt nói như thế xong, liền nhẹ nhàng click chuột, "Vẫn chưa làm hậu kỳ, bản Demo, tạm nghe trước."
Không tạm! Không có tạm chút nào cả được không!
Mặc dù lúc này ngoài miệng Kha Giảo ngượng ngùng căng thẳng đến cả một câu cũng không nói lên được, nhưng nội tâm đang liều mạng gào thét, Công Tử đại nhân anh thật quá khiêm tốn rồi, không cần hậu kỳ giọng của anh vẫn có thể từng giây từng phút khiến người ta dâng tặng đầu gối đó...
Giây tiếp theo, nhạc nền vui vẻ và trong trẻo vang lên.
"Tooku hanareta basho ni iru toki mo (Cho dù chúng ta người trời Nam người đất Bắc)
Bokura no koe ga todokimasu you ni (Cũng hãy để tiếng ca của chúng ta mãi luôn được ở bên nhau)
Mayotta toki wa oto no naru hou e → (Hãy cất bước theo giọng hát ấy mỗi khi bạn lạc lối nhé)
..."
Mà từ giây phút Djay cất tiếng hát vang lên âm La Mã đầu tiên, trái tim Kha Giảo cũng suýt thì nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiếng Nhật lưu loát, giọng hát rõ ràng và tươi sáng, giống như sao băng lóe lên giữa bầu trời đêm, giọng hát và âm điệu hoàn toàn khác lúc hát nhạc cổ phong, nhưng trước sau đều kinh diễm như nhau.
Vì để cô xem lời bài hát cùng một lúc luôn, Djay còn nhanh chóng gõ vào khung bình luận lời bài hát đã đánh dấu ba dòng chữ tiếng Trung/ tiếng Nhật/ phiên âm La Mã.
Nghe rồi lại nghe, không biết vì sao, cô lại cảm thấy mũi ê ẩm.
Rõ ràng là một ca khúc rất tươi sáng lại rất hot, nhịp điệu cũng rất mạnh mẽ, khiến người ta sẽ cảm thấy khắp người tỏa nhiệt tràn trề năng lượng, nhưng vì sao cô lại xúc động muốn khóc chứ?
Cô nghĩ, cô phải thật sự, phải cực kỳ yêu Djay, và năng lượng trong giọng của anh có khả năng xuyên thấu tất cả.
Chỉ có anh.
3:38, nốt nhạc cuối cùng biến mất trong không khí.
Kha Giảo rút ra một cái khăn giấy bịt cái mũi của mình, dùng sức hít.
"Bị cảm?" Trong kênh lại khôi phục yên tĩnh lần nữa, Djay bỗng mở miệng hỏi.
"... Không, không phải," Cô nhanh chóng phủ nhận, vò khăn giấy thành một cục ném sang một bên.
Nếu như cô nói nghe anh cover cái bài tiếng Nhật đầy nguyên khí này đến nỗi phát khóc, nhất định sẽ bị anh cười chết mất TAT
"Công Tử đại nhân, anh hát thật sự là quá tuyệt luôn!" Nghe hết bài hát, giống như là truyền thêm cho cô đầy một cột máu và dũng khí.
Trốn trong cùng một căn phòng nhỏ với bản mạng, nghe bài hát bản mạng mới ghi âm xong, cô thật lòng cảm thấy bây giờ mình là người hạnh phúc nhất thế giới, kiểu thời điểm này nếu vì quá căng thẳng mà á khẩu không nói được câu nào với bản mạng, sau đó cô nhất định sẽ cào chết mình.
Đại khái trầm mặc hơn mười giây, đầu kia Djay mới sâu kín mở miệng, "Như vậy, bây giờ bản mạng cover tiếng Nhật của em vẫn là Hạ Khúc Ưu?"
... Kha Giảo không dám tin vào tai mình nữa.
Trong, trong cái giọng điệu này, sao lại giống như có một phần oán niệm ở đây vậy? Người vừa mới nói kia, là Djay thật sao? Thật sự là Djay tự cao tự đại, cao ngạo lạnh lùng như dãy núi băng ngàn dặm kia sao? Sao cái kiểu ngạo kiều đó... giống Tạ Tu Dực thế chứ?
Nghĩ đến Tạ Tu Dực, cô đột nhiên run rẩy.
Cô phát hiện, hình như từ lúc vừa mới bắt đầu, Djay vẫn đang dùng một cái giọng đối với cô mà nói có chút xa lạ lại không khỏi quen thuộc nói chuyện với cô, cái giọng này, hình như... chính là giọng thật của anh?
Mà cái giọng này, thật sự, quá giống người nào đó luôn.
Không được, không được nghĩ tiếp nữa, chẳng lẽ cô thật sự nhớ cái đứa trẻ to xác mặt đơ đã mất tích nhiều ngày kia đến điên rồi sao TAT Hiện tại là cô đang nói chuyện với bản mạng đó! Với bản mạng đó!
Lắc lắc đầu, cô dùng hai tay che mặt, khe khẽ trả lời anh, "... Không, từ hôm nay trở đi, đại nhân anh chính là bản mạng toàn lĩnh vực của em."
"Ồ?" Djay ho khan một tiếng, trong giọng nói mang theo tia hài hước nhàn nhạt, "Vốn còn muốn hát cover bài tiếng Anh nữa, bây giờ xem ra, hình như đã không cần nữa rồi?"
"... Không, không cần đâu ạ! Hoàn toàn không cần nữa!" Lại một bài nữa còn không bằng cô nằm thẳng ở bệnh viện vừa truyền máu vừa nghe luôn đi...
Kha Giảo một bên bị giọng nói trầm lạnh lại lười biếng kia làm cho thần hồn điên đảo, một bên lệ đổ như thác.
Lúc này Djay tắt công cụ phát nhạc đi, tiếng click chuột cùng tiếng gõ bàn phím cũng biến mất, dường như là đang một lòng đợi cô nói
chuyện.
"Công, Công Tử đại nhân?" Kha Giảo giữ tai nghe, theo bản năng liền đánh bạo hỏi anh, "Hôm nay anh, không bận việc gì ở giới 3D ạ?"
"Bây giờ tạm thời có chút thời gian nghỉ ngơi." Anh dừng một chút, "Em thì sao?"
Công Tử đại nhân, đại nhân lại đang nói chuyện phiếm cùng cô kìa! TAT
"Em vẫn tốt." Cô dùng ngón tay không ngừng khe khẽ chọc mặt bàn, xoa dịu căng thẳng trong lòng, "Hai ngày nay cũng không viết sách, chính là đang chuẩn bị ca hội, không, không đúng, thật ra thì căn bản em cũng không giúp được bao nhiêu việc."
"Đúng rồi, quên không nói, cảm ơn Công Tử đại nhân còn đặc biệt mời bọn Thất Hoàng đại đại tới hiện trường ca hội phối âm sách giúp em, em thật sự rất cảm động, thực ra em rất sợ mình làm không tốt ca hội lần này, có lỗi với anh và nhiều đại đại anh mời tới như thế..."
Càng nói càng lộn xộn, càng nói trách nhiệm cùng áp lực trong lòng lại càng tăng.
"Đừng căng thẳng," Djay ở đầu bên kia, hình như dùng ngón tay khẽ gõ gõ mặt bàn, "Làm không tốt thì sao?"
"Làm không tốt, không liên quan gì đến em, tôi sẽ đi xử lý bọn Đại Hoa."
Kha Giảo nghe mà chết đứng.
"Trách nhiệm của ca hội ở trên người ca sĩ, chúng tôi làm ca sĩ phải dùng ca khúc, làm nổi bật lên nhân vật chính của ca hội," Hiếm thấy anh lại nói nhiều như thế, "Mà nhân vật chính của ca hội này, là em."
"Cho nên, cứ thoải mái làm, vui là được."
Người cô đã sùng bái ba năm, thì ra tính cách thật chính là như vậy, tùy ý, nhưng lại mang theo sự cứng rắn cùng năng lực đầy tính áp đảo, chỉ dựa vào vài câu ngắn ngủi, đã có thể khiến lòng cô ổn định lại.
Có lẽ, mục đính hôm nay anh lên YY, không chỉ là muốn cho cô nghe hát, mà càng muốn tiếp động lực cho cô.
Tất cả mọi người đều nói anh lạnh lùng không hiểu nhân tình, nhưng cô lại bất ngờ phát hiện ra sự tinh tế và dịu dàng ẩn giấu trong anh.
Hình như... Càng mê anh hơn rồi phải làm sao đây.
"Phải làm việc rồi." Cuối cùng, anh cất giọng trầm thấp nói với cô một câu, "Thứ bảy gặp."
Theo anh rời khỏi kênh con, đại sảnh hoạt động cũng đã vườn không nhà trống rồi.
Mở QQ ra, có tin nhắn của kế hoạch Thời Tiểu Gian nhắn lại: Rau Chân Vịt, chúng tôi bàn bạc với Hàn Thiếu xong hết rồi, tất cả đều thuận lợi, tối mai bắt đầu chính thức công bố tuyên truyền ca hội ra ngoài, ps: Chuyện cô và Công Tử đại nhân ở phòng nhỏ hẹn hò riêng, toàn thể nhân viên quản lý chúng tôi và Hàn Thiếu đều sẽ kín miệng giữ bí mật, hãy yên tâm ^^
...
Kha Giảo đưa tay đỡ trán.
Ngay từ lúc lần đầu tiên Djay bước vào kênh của cô nói với cô câu đầu tiên, cô đã lo lắng truyền ra ngoài có thể bị trăm vạn fan hâm mộ của anh đánh chết tươi hay không, chứ đừng nói tới anh phải giúp cô làm kịch truyền thanh, hát ED, và sau đó lại hai lần hội đàm YY riêng, cùng với anh muốn tham gia ca hội YY cô tổ chức nữa.
Cũng may toàn thể nhóm quản lý của cô, vẫn thật lòng giúp đỡ, công tác bảo mật từ đầu đến cuối làm rất tốt, chưa hề lộ ra nửa cái tin đồn.
Ừm, còn có tất cả các Đại Cúc Cự, hôm nay lại thêm Hàn Thiếu, hôm nào đó, nhất định phải cảm tạ ơn cứu mạng của họ thật tốt.
Tâm tình lúc này thật sự là không bình tĩnh được, nhìn máy tính mà cái gì cũng không xem vào, cô dứt khoát khép máy tính lại, tắt đèn nhảy lên giường, ở trên giường lăn đi lăn lại, ngây ngốc cười khúc kha khúc khích.
Cứ ngơ ngác như vậy cho đến tận hai giờ đêm, cô vẫn không ngủ được, trong đầu tuần hoàn lặp đi lặp lại bài cover tiếng Nhật lúc tối Djay hát kia, phấn khích đến nỗi có thể đi thẳng xuống lầu chạy hai vòng.
Bốn giờ rồi.
Kha Giảo thật sự cảm thấy đêm nay rất có giá trị kỷ niệm, dứt khoát lấy điện thoại ra, soạn một cái tin Weibo po* lên.