Đến tận lúc ra khỏi nhà Tạ Tu Dực, Kha Giảo vẫn tức đến váng đầu hoa mắt.
Cô thật sự phát hiện, cái tên Tạ Tu Dực này không những cao ngạo lạnh lùng, có kỹ năng sai bảo người khác độc đáo, mà còn ngay cả những kiến thức sinh học cơ bản nhất cũng không có.
Bây giờ là tháng mười hai mùa đông giá rét, vậy mà anh ta lại bảo cô đi mua hai loại hoa quả tươi mùa hè mới có, coi cô là Doraemon thật sao?
Đưa tay nhấn nút thang máy, cô sầm mặt quấn chặt khăn quàng, không khỏi nhớ lại cơn ác mộng vào tối ba hôm trước.
Tối hôm đó vào lúc cô đang viết đề cương cho câu chuyện mới trước máy tính, bỗng nhiên chuông cửa vang lên, vừa mở cửa ra, liền thấy Tăng Thiến như thổ phỉ xông vào trong nhà cô, đằng sau còn có Tạ Tu Dực cô chưa từng gặp đi theo.
"Giới thiệu một chút." Tăng Thiến bình tĩnh đứng ở phòng khách nhà cô, chỉ chỉ Tạ Tu Dực nguyên một cây đen, "Đây là nam ca sĩ mới công ty bọn mình vừa ký hợp đồng, Tạ Tu Dực."
Kha Giảo ngơ ngác đứng tại chỗ, thẫn thờ nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, "...Xin chào."
Ai ngờ đối phương ngay cả nhìn cô một cái cũng không thèm, mặt không biểu cảm nhìn sang một bên.
"Nào, anh ngồi trước đi." Tăng Thiến cười kéo ghế ra giống y như một con sói đang vẫy đuôi, để Tạ Tu Dực ngồi xuống, sau đó tóm lấy cánh tay Kha Giảo kéo vào phòng bếp, "Rau Chân Vịt cậu đi theo mình."
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Đợi đóng cửa phòng bếp lại, cuối cùng Kha Giảo cũng không nhịn được mở miệng nói, "Cậu đưa nghệ sĩ của cậu tới nhà mình làm gì?"
"Đừng nhắc nữa, thực sự là một lời khó nói hết."
Đôi mắt to của Tăng Thiến đảo hai vòng, giọng điệu nghiêm túc, "Người cậu vừa gặp, hào hoa phong nhã, giỏi giang hơn người, mình dám thề, đây là tài năng hiếm có từ khi mình làm người đại diện tới giờ mới thấy."
"Sau đó thì sao?" Kha Giảo xoa xoa huyệt thái dương, "Nói vào trọng điểm đi."
"Sau đó... Anh chàng này cái gì cũng tốt, chính là tính cách khá lầm lì quái gở." Giọng nói của Tăng Thiến nghe tràn đầy cảm khái, "Lúc đó là anh ta được người khác giới thiệu tới công ty bọn mình, mặc dù không xuất phát
từ ý muốn ban đầu, nhưng vẫn tới phỏng vấn, ai ngờ một ca khúc liền khiến cho ông chủ ra quyết định ký hợp đồng với anh ta ngay lập tức, theo lý mà nói, bất kỳ ai cũng đều sẽ nắm thật chặt cái cơ hội nổi tiếng càng sớm càng tốt như thế."
"Nhưng ai biết, từ lúc anh ta ký xong hợp đồng, liền mất tích, nguyên một tháng, gửi tin nhắn không trả lời, gọi điện thì không nhận, đêm hôm trước mình không nhịn được nữa tới thẳng nhà anh ta chặn người, một tiếng đồng hồ ở ngoài cửa khuyên anh ta hết lời, anh ta mới đồng ý mở cửa cho mình đi vào."
Nói đến đây, hình như Tăng Thiến nhớ tới chuyện gì đó vô cùng kinh khủng, "Cậu tin nổi không? Một người đàn ông dáng dấp đẹp như vậy, suốt một tháng liền không ra khỏi cửa dù chỉ một bước, ngày ngày từ sáng đến tối ăn mì gói, cũng không giao lưu với bất kỳ ai, bọn mình còn lo liệu anh ta có chết hay không..."
"... Khác người." Kha Giảo trực tiếp đưa ra ý kiến chủ quan đầu tiên của mình.
"Đúng vậy, thật sự là thế, chỉ có thể dùng cái từ này để hình dung."
"Cho nên, cậu muốn mở mang kiến thức về "khác người" cho mình?"
"Không phải." Tăng Thiến dừng một chút, dường như đang suy nghĩ xem phải diễn đạt thế nào, "Chuyện đó... Rau Chân Vịt à."
Kha Giảo dựa vào kinh nghiệm nhiều năm sống chung với cô ấy, trong lòng lập tức có một dự cảm xấu.
"Mình rất tốt với cậu đúng không? Bọn mình là bạn thân suốt đời đúng chứ?" Hai tay Tăng Thiến đột nhiên giữ chặt bả vai cô, vẻ mặt khoa trương, "Tình hữu nghị của chúng ta như thể kim cương không gì phá nổi phải không? Chết vẫn yêu thương nhau mà nhỉ?"
Kha Giảo vừa nghe cái giọng Kinh kịch* của cô ấy cả người liền phát rét, "... Cậu cần mình giúp gì, ngoại trừ bán thân."