Điện thoại rung lên trong tay, vẫn là Khấu Sâm gọi đến, Dương Chi không hề do dự nhấc máy.
“Chú ạ.”
“Chú đã nhìn thấy ánh đèn bên các cháu, có lẽ còn có ba phút nữa, Khấu Hưởng… Thằng bé bắt đầu biểu diễn chưa?”
Mặc dù xung quanh khá ầm ĩ, cách ống nghe Dương Chi vẫn có thể cảm nhận được giọng điệu gấp gáp của Khấu Sâm, cô cũng hiểu, giống như đột nhiên nhận ra những gì đã từng bỏ qua, hối hận buồn phiền, vô cùng nóng lòng muốn bù đắp tất cả, cho nên mới liên tục gọi đến, sợ đánh mất cơ hội lần này.
“Chú à, chú đừng vội, Khấu Hưởng vẫn còn mấy ca khúc phía sau nữa, sẽ tới kịp mà, chú cứ lái từ từ thôi ạ.”
Nhưng cô còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng phanh chói tai từ ống nghe truyền đến, không, không chỉ là ống nghe, tiếng va đập mạnh ở phía xa cũng đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
Mọi người sôi nổi quay đầu lại, chợt thấy cách đó hơn trăm mét, một chiếc xe con màu đen xảy ra va chạm với xe tải lớn, bị xe tải lập tức đâm ra khỏi vòng bảo hộ, chênh vênh trên vách, bên cạnh, xe tải lớn chệch lối dừng ở bên đường.
Tài xế trong xe tải vẫn bình an vô sự, ra khỏi buồng lái, nhìn chiếc Mercedes đâm gãy vòng bảo hộ lao ra ngoài, hét to: “Má ơi!”
Cửa kính phía trước xe Mercedes đã vỡ vụn, thân xe cũng trở nên méo mó, người bên trong không rõ sống chết.
“Xảy ra tai nạn xe cộ rồi!”
“Qua nhìn xem!”
“Mau báo cảnh sát, không không, gọi 120!”
……
Mạng người quan trọng nhất, nhóm rapper bất chấp tất cả, vội vàng chạy tới xem xét tình hình của chiếc Mercedes kia, Dương Chi bị đám đông đẩy ra ngoài, cách sân khấu càng ngày càng xa.
“Có người! Trong xe có người!”
“Nói gì vớ vẩn thế! Trong xe đương nhiên có người rồi!”
“Toàn máu là máu, đã chết chưa nhỉ?”
“Ai biết được!”
“Gọi 120 không!”
“Gọi đi!”
Khấu Hưởng đứng giữa sân khấu, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chặp vào chiếc Mercedes màu đen đâm lao ra khỏi vòng bảo hộ kia.
Có chết, anh cũng nhận ra được chiếc Mercedes kia.
Thuở nhỏ, anh thường xuyên ghé vào gác mái trên cửa sổ, trong trí nhớ, thời thơ ấu luôn có mưa dầm liên miên, anh trơ mắt nhìn chiếc Mercedes màu đen kia mang bố đi, biến mất trong màn mưa trắng xoá mênh mang.
Khi đó, anh cảm thấy chiếc Mercedes kia tựa như một con thú dữ đáng sợ, mang bố của anh đi.
Nhất định do con thú dữ đáng sợ kia, mới làm bố không thích anh……
Anh luôn tin chắc là như vậy, mãi đến ngày sinh nhật thứ mười hai, toàn bộ sụp đổ, ngày đó, nghe tiếng tranh cãi của bố mẹ bên tai, nhìn bánh chocolate còn chưa châm nến trên bàn.
Khấu Hưởng năm mười hai tuổi, đột nhiên hiểu được một việc.
Căn bản không có thú dữ, là bởi vì bố không yêu anh, cho nên bố mới có thể không hề quay đầu rời khỏi anh.
Sau khi hiểu được chuyện này, anh đập nát chai rượu sâm banh, dùng mảnh thủy tinh vỡ rạch lên khóe mắt.
Khấu Hưởng sau năm mười hai tuổi, thú dữ ẩn náu dưới đáy lòng u ám của anh.
Micro chợt rơi xuống đất, phát ra tiếng ầm ầm chói tai, Dương Chi bỗng dưng quay đầu lại, nhìn thiếu niên đứng trên sân khấu, bóng dáng cô đơn mà tiêu điều.
Cô chưa bao giờ thấy anh bất lực như thế, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra sự tuyệt vọng, giống như vực sâu cắt nuốt lấy người ta.
Dương Chi hé miệng định gọi tên anh, nhưng đã chậm một giây, anh nhảy xuống khỏi sân khấu, chạy như điên đến chỗ chiếc xe Mercedes bị đâm đến biến dạng kia.
Tiếng chuông chào năm mới vang lên, bên kia bờ sông phông hoa nhộn nhịp, pháo hoa nở rộ rực rỡ trên không trung, còn nơi đây, bầu không khí chết chóc bao phủ hiện trường hỗn loạn.
Năm mới từ từ đến muộn.
*****
Không lâu sau, xe cứu thương nháy đèn báo hiệu chạy tới, bác sĩ và y tá cùng nhau nâng Khấu Sâm bê bết máu từ trong ghế lái ra.
Ông cho rằng bản thân mình chết chắc rồi.
Trong nháy mắt xảy ra chuyện, long trời lở đất, cơ thể không hề cảm nhận được đau đớn, song điều khiến ông ngạc nhiên chính là trên thế giới này lại thật sự tồn tại linh hồn.
Ông lâng lâng bay lên, nhìn chiếc xe đã bị đâm đến biến dạng, nhìn cơ thể đầm đìa máu của mình, vừa ngẩng đầu, còn nhìn thấy sân khấu lộng lẫy cách đó không xa.
Trên sân khấu, con ông biểu diễn rất xuất sắc khiến đám đông bên dưới chìm trong cuồng nhiệt, bọn họ hò reo, gọi tên anh, ngưỡng mộ anh thích anh…
Thật tốt.
Cuối cùng ông hoà vào đám đông, trở thành một vị khán giả của anh, tận mắt chứng kiến dáng vẻ rực rỡ chói lóa của anh trên sân khấu. Việc ông phải làm là tặng anh những cái vỗ tay từ sâu trong nội tâm, kiêu ngạo vì anh, ông muốn nói cho mọi người biết, đây là con trai ông, trước đây tôi không phải một người bố tốt, hiện tại tôi muốn bù đắp……
Mọi thứ xung quanh đột nhiên trở nên vặn vẹo, sân khấu trước mặt bỗng nhiên như thủy tinh vỡ, chia năm xẻ bảy, vang lên một tiếng giòn tan, ông lại trở về ngôi nhà nhiều năm trước đây.
Trước mặt ông đặt một chiếc bánh chocolate, trên bánh cắm mười hai cây nến dài, còn trên mặt đất rải đầy mảnh champagne vỡ, cậu bé nhặt một mảnh thủy tinh sắc nhọn lên, đè xuống mặt mình.
Hình ảnh lập tức biến thành màu đen trắng, Khấu Sâm hô to định ngăn cản anh, nhưng lại không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rạch lên khuôn mặt trắng trẻo non nớt từng chút một, máu tươi giống như con rết uốn lượn chảy xuống gương mặt anh.
Sự đau đớn thấu xương này, vì sao nhiều năm trước ông lại chưa từng cảm nhận được, vì sao lúc ấy ông không quan tâm đến con trai nhiều hơn, nếu ông để ý sẽ phát hiện sự bất lực và tuyệt vọng dưới đáy mắt cậu bé nhiều đến nhường nào.
Nhưng mà hiện tại… Tất cả đều không còn kịp nữa rồi.
Linh hồn của ông dần dần bay xa, lơ lửng đến nơi vô bờ bến, mọi thứ nơi trần thế đã không còn liên quan gì đến ông, ông cũng rời khỏi thế giới này.
Nếu, nếu trời cao lại cho ông thêm một cơ hội nữa……
*****
Đèn đỏ của phòng cấp cứu bệnh viện sáng lên, trên hành lang có không ít người tập trung lại, có cấp dưới công ty, bố mẹ cao tuổi của Khấu Sâm, cảnh sát ghi lại lời khai của một số rapper đã nhiệt tình cứu giúp. Triệu Gia Hoà vội vã chạy đến, khuôn mặt vốn không yêu không giận như Bồ Tát, giờ phút này cũng tràn ngập vẻ tiều tụy và nôn nóng.
“Tại sao lại xảy ra tai nạn! Người gây tai nạn đang ở đâu? Rốt cuộc chuyện như thế nào!” Tiếng nói của bà quanh quẩn trên hành lang, cho dù y tá đã nhiều lần nhắc nhở bà nói nhỏ thôi, nhưng rõ ràng cảm xúc của Triệu Gia Hoà đã hoàn toàn sụp đổ: “Nhất định phải cứu lấy ông ấy, ông ấy là chồng của tôi, nhất định phải cứu sống ông ấy!”
“Thưa bà, mong bà bình tĩnh lại, chúng tôi sẽ cố hết sức, bác sĩ cũng đang dốc sức cấp cứu rồi ạ.”
Triệu Gia Hoà vừa quay đầu lại, bà thấy Khấu Hưởng ngồi trên ghế, anh cong người, ôm đầu ngồi trên ghế, không nhìn thấy mặt, nhưng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của anh.
Triệu Gia Hoà do dự một lát, cuối cùng vẫn đi tới ngồi xuống bên người anh, định an ủi anh vài câu.
“Tránh ra.”
Giọng Khấu Hưởng lạnh băng, mang theo nghẹn ngào mệt mỏi. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, tròng trắng phủ kín tơ máu.
“Khấu Hưởng…” Triệu Gia Hoà mở miệng, lại phát hiện từng ấy năm tới nay, bà không hề có một cái tên để xưng hô thân mật với con trai.
Dường như Khấu Hưởng không muốn Triệu Gia Hoà ngồi cạnh mình, anh mất kiên nhẫn đứng lên, đi tới cuối hành lang.
Trong vườn hoa, Bùi Thanh và Thời Tự ngồi trên ghế, Thẩm Tinh Vĩ kẹp một điếu thuốc trong tay, đi qua đi lại, nôn nóng không thôi.
Bùi Thanh mất kiên nhẫn nói: “Mày có thể đừng đi lại nữa được không, ông đây nhìn mà phiền lòng.”
“Mày phiền thì tao không phiền chắc!” Thẩm Tinh Vĩ ồn ào.
“Anh còn nói nữa, nếu không phải anh liên tục giục chú Khấu trong điện thoại, người ta có thể xảy ra chuyện sao?” Thời Tự đứng lên trách cứ Thẩm Tinh Vĩ: “Chuyện này, tự anh đi giải thích cho Khấu Hưởng đi.”
“Giải thích cái lông ấy, cô không thấy vừa rồi cậu ấy tức giận như thế nào ư, nói ai cho mấy người xen vào việc của người khác, ai cho mấy người gọi ông ấy tới.” Thẩm Tinh Vĩ run người: “Tôi chưa từng thấy cậu ấy tức giận như thế, bộ dáng này rõ ràng là muốn tuyệt giao với chúng ta.”
Khi nói chuyện, Thời Tự nhìn về phía Dương Chi, cô ngồi một mình trên ghế bên kia, cúi người không nói một lời.
Vừa rồi Khấu Hưởng trong lúc kích động đã buột miệng thốt ra những lời sắc bén như lưỡi dao, đâm vào tim phổi.
Thời Tự định an ủi Dương Chi, lại thấy cô siết chặt điện thoại trong tay, khớp xương mảnh khảnh trên mu bàn tay trắng bệch.
Cuộc điện thoại cuối cùng của Khấu Sâm là gọi cho cô, nếu cô không nghe máy, có phải bi kịch sẽ chẳng xảy ra hay không.
Thời Tự vỗ vỗ bả vai Dương Chi, chợt phát hiện ra cơ thể cô đang run rẩy: “Cậu không sao chứ?”
Dương Chi lắc đầu, giọng yếu ớt: “Tôi hiểu cậu ấy.”
Cảm giác đau đớn khi sắp mất bố cô hiểu, những năm tháng không thấy ánh mặt trời ấy, cô thậm chí hận không thể cắt đứt hoàn toàn liên hệ với thế giới này, nhốt bản thân dưới vực sâu đáy cốc tuyệt vọng… Cô sao có thể không hiểu.
Nhớ lại khung cảnh ban nãy ở hành lang bệnh viện, khi Khấu Sâm bị khiêng vào phòng phẫu thuật, Bùi Thanh muốn tiến lên trấn an anh, anh lại hất tay cậu ấy ra, giọng vô cùng trầm thấp và đè nén nói ——
“Nếu ông ấy xả ra chuyện gì, tao sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho bọn mày.”
Hùng hồn như vậy, quyết tuyệt đến thế, không chừa lối thoát…
Tao sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho bọn mày.
Dương Chi thà rằng anh sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho bọn họ, nhưng điều cô sợ nhất chính là……
Anh sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
“Sẽ không sao đâu.” Thời Tự cũng rất bất lực: “Chú Khấu cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì đâu.”
Bấy giờ đã là rạng sáng, cuối chân trời thấp thoáng hiện lên nắng sớm, màn đêm tăm tối sắp bị ngày mới xua tan, cho dù nhân thế có bao nhiêu vui buồn tan hợp cùng với sinh ly tử biệt, mỗi ngày thái dương vẫn sẽ dâng lên như lẽ thường.
Dương Chi như dự cảm được gì đó, ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên cửa sổ phủ kín cây xanh trên tầng ba bệnh viện, chàng thiếu niên đang đứng cô độc lặng lẽ.
Tia nắng sớm đầu tiên soi vào con ngươi đen sẫm không có tiêu cự của anh, anh như đang nhìn cô, lại tựa như không nhìn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ một phút, cũng có lẽ chỉ mới vài giây, anh xoay người rời đi.
Từ giây phút đó, Dương Chi bỗng nhiên ý thức được, giữa cô và anh dường như đã có thứ gì đó vỡ tan.
*****
May sao cấp cứu kịp thời, tính mạng Khấu Sâm không còn nguy hiểm, nhưng sau lại lâm vào hôn mê sâu, mỗi ngày đều phải duy trì sự sống bằng dịch dinh dưỡng.
Bác sĩ cũng không thể đoán trước khi nào ông có thể tỉnh lại, có lẽ một tuần, có lẽ ba tháng, hoặc là ba năm.
Trong trường, Khấu Hưởng hoàn toàn thay đổi thành một con người khác, anh không còn tụ tập hát hò với nhóm Thẩm Tinh Vĩ, cả người chìm trong việc học, nửa năm cuối lớp 12, thành tích của anh có thể coi là một bước lên trời, vào lần khảo sát cuối trước khi thi đại học, trực tiếp gia nhập danh sách bảng vàng top 10 học sinh đứng đầu khói.
Cả trường đều rất ngạc nhiên.
Đại ca kiêu ngạo trước đây mỗi lần thi cử đều nộp giấy trắng, không ngờ đến cuối năm lớp 12 lại khí thế hừng hực như một con ngựa chiến, khiến người khác líu lưỡi, quả thật không thể tưởng tượng được.
Buổi tối trước hôm thi đại học, Thẩm Tinh Vĩ từng tìm gặp Khấu Hưởng.
“Một chọi một, nói chuyện như những thằng đàn ông đi.”
Trong phòng học, Thẩm Tinh Vĩ bỏ lại những lời này với Khấu Hưởng đang làm bài thi, sau đó lập tức đi lên sân thượng, nhưng đợi suốt hai mươi phút, Khấu Hưởng lại không xuất hiện.
Thẩm Tinh Vĩ nổi giận đùng đùng quay trở về lớp một lần nữa, Khấu Hưởng vẫn đang làm bài, căn bản không thèm để ý tới cậu.
“Mày có ý gì, rốt cuộc mày còn muốn giận dỗi tới khi nào, có phải định cả đời này không thèm nhìn mặt nhau nữa hay không?”
Khấu Hưởng ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh liếc cậu một cái, không mảy may dao động.
“Đúng vậy.” Anh chậm rãi gập bài thi, bỏ vào cặp sách, đứng dậy rời đi. Thẩm Tinh Vĩ đuổi theo anh: “Mày định chấm dứt hết có phải không! Nửa năm qua, không ca hát không sáng tác, tất cả các cuộc thi cũng không tham dự, ngay cả bóng rổ mày mẹ nó cũng không muốn đánh với bọn tao, thật mẹ nó muốn tuyệt giao à!”
“Tao phải ngạc nhiên với chỉ số thông minh của mày đấy, không ngờ hiện tại mới phát hiện.” Khấu Hưởng không hề dừng bước, thậm chí còn không thèm nhìn cậu.
“Caesar!”
Anh nghiêng mặt, để lộ khuôn mặt góc cạnh sắc nhọn.
“Đừng gọi tao với tên này.” Giọng anh trầm thấp tràn đầy tính uy hiếp: “Từ nay về sau, trên thế giới này, không còn Caesar nữa!”
Khi Thẩm Tinh Vĩ ý thức được Khấu Hưởng không hề nói đùa, cậu cảm thấy thật sự vô lực, thế nên… Không phải anh muốn tuyệt giao với bọn họ mà là muốn giải nghệ!
“Khấu Hưởng, mày mẹ nó chính là đồ nhu nhược!” Cả giận mất khôn, Thẩm Tinh Vĩ cũng bất chấp tất cả, lời lẽ cay nghiệt: “Tao thật sự cảm thấy thật đáng buồn thay cho mày!”
“Thật đáng buồn?” Trong giọng của Khấu Hưởng như đang kìm nén cảm xúc nào đó: “Mày biết cái gì là thật đáng buồn nhất không? Là khi mày liều mạng muốn bù đắp lỗi lầm lại vĩnh viễn không thể trả hết, là trơ mắt nhìn bố của mình nằm trong bệnh viện, sống không bằng chết, trước đây mày chống đối chưa bao giờ gọi ông ấy một tiếng bố, nhưng hiện tại cho dù mày có gọi một trăm một ngàn lần, ông ấy cũng không nghe được nữa!”
Đôi mắt anh hằn những tia máu đỏ tươi, tựa như một con thú dữ, nói xong những lời này, há miệng thở hổn hển.
Thẩm Tinh Vĩ sửng sốt một lát, đột nhiên hét to với bóng lưng của anh ——
“Dương Chi thì sao! Không cần tên Caesar, có phải mày cũng định… Không cần cô ấy đúng không!”
Bước chân Khấu Hưởng bỗng nhiên dừng lại, thậm chí anh còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, mỗi một lần đều đâm đến trái tim, vô cùng đau đớn.
Nơi này từng một nửa chứa lý tưởng, một nửa chứa em.
Mà hiện tại, đã không còn lý tưởng, tôi biết lấy gì để gặp lại em đây.
Khấu Hưởng không trả lời, sải bước rời đi, để mặc Thẩm Tinh Vĩ lớn tiếng thóa mạ ở phía sau, anh cũng không quay đầu lại.
“Mẹ nó.”
Thẩm Tinh Vĩ mắng xong quay đầu lại, bỗng thấy Dương Chi mặc váy kẻ caro, đứng lẻ loi phía sau, tay siết chặt quai cặp.
Nhiều năm về sau, Thẩm Tinh Vĩ vẫn không thể quên được ánh mắt cô trong ngày hôm đó.
Ánh mắt của cô như toàn bộ thế giới đã sụp đổ.
*****
Khấu Hưởng đã không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu bừng tỉnh từ trong mơ, buổi tối hôm đó nhìn cơ thể bê bết máu của bố được người ta nâng ra khỏi xe, đó là cơn ác mộng anh mãi mãi không thoát ra được.
Ông tới xem buổi biểu diễn của anh, lúc này ông gần như trở thành người thực vật, nằm trong bệnh viện nửa năm.
Nửa năm nay, Khấu Hưởng chưa từng tha thứ cho bản thân mình.
Anh từng chỉ vào ngực, đưa ra lời thề son sắt với cô, nơi này, một nửa chứa lý tưởng, một nửa chưa em.
Bây giờ anh đã không còn mặt mũi nào để đối mặt với cô, với đồng đội của anh.
Là anh dẫn bọn họ đi lên con đường này, cũng là anh, bỏ cuộc sớm nhất.
Hải đăng đã tắt, con đường trưởng thành của mỗi người luôn cô độc, tương lai như thế nào, mạnh ai người nấy lo.
Cơ thể mất nước cực độ khiến anh vô thức duỗi tay cầm cốc thủy tinh trên tủ đầu giường, cốc đã hết nước, từ đáy lòng tự dưng dâng lên cảm giác bực bội, “Choang” một tiếng, cốc thủy tinh bị anh ném đi, đập vào tường, mảnh vỡ rơi xuống đầy đất.
Đêm, càng thêm tăm tối.
*****
Kỳ thi đại học, cùng với mùa mưa ẩm ướt đầu hè, cuối cùng cũng đến.
Dương Chi phát huy rất tốt, trên bảng kết quả cô đứng thứ hai toàn trường, đứng thứ nhất là Từ Gia Mậu, tên này từ đầu lớp mười hai đã như một con quái vật, mỗi một lần thi thử đều tăng lên thẳng tắp như tên lửa.
Dương Chi không cam lòng yếu thế, vẫn luôn cạnh tranh với cậu ta, nhưng đến khi thi đại học vẫn kém hơn một chút, để cậu ta dẫn đầu, nhưng hai người chênh nhau không xa, song lại bỏ rơi những người khác ở rất xa phía sau.
Trận chiến cuối cùng, lớp 3 có thể nói là toàn thắng, top 5 của khối gần như bị lớp 3 chiếm hết.
Hạng ba Tô Bắc Bắc, hạng năm Bùi Thanh… Mà hạng bốn, ngoài dự đoán của mọi người, Khấu Hưởng.
Trình độ thăng tiến của anh so với Từ Gia Mậu có thể nói là chỉ có hơn chứ không kém, ít nhất trước đây thành tích của Từ Gia Mậu vẫn luôn rất tốt, đã có sẵn nền tảng, còn Khấu Hưởng trước đây luôn nộp giấy trắng đội sổ, chỉ trong một năm ngắn ngủn, từ hạng mấy trăm trực tiếp đi lên thứ tư.
Chuyện này mẹ nó… Điên rồi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Dương Chi, cô vẫn giữ bình tĩnh từ đầu tới cuối, năng lực của Khấu Hưởng người khác không biết, song cô lại quá rõ, anh căn bản là thiên tài, không chỉ có trí nhớ tốt mà tư duy cũng tương đối linh hoạt, có thể liên tục freestyle mấy tiếng đồng hồ trên sân khấu.
Người như thế, chỉ cần nỗ lực hơn một chút là có thể bỏ rơi rất nhiều người bình thường ở phía sau, huống chi……
Anh không chỉ thoáng nỗ lực, mà trình độ nỗ lực của anh, ngay cả Từ Gia Mậu cũng coi anh là kẻ điên.
Anh có thể phát huy đến tận đây, không hề ngoài ý muốn chút nào.
Dương Chi vẫn nhớ rõ, ngày hôm ấy, sau khi kết thúc kỳ thi đại học, bước ra khỏi phòng thi, hít sâu một hơi không khí mát mẻ bên ngoài, đầu cô trống rỗng vài giây.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi, mười năm gian khổ học tập, một sớm công thành, tất cả những giọt mồ hôi và sự cố gắng, tất cả những vui vẻ và đau buồn của năm tháng thanh xuân, vào giây phút này, rốt cuộc đã được định đoạt.
Buổi tối trước hôm thi đại học, Lục Diệc từng gọi điện thoại cho Dương Chi, sau khi biết được chuyện của Khấu Hưởng, làm một người từng trải, cô ấy nói với Dương Chi, thật ra tình yêu chỉ là
một thứ rất nhỏ rất nhỏ trong cuộc đời, đương nhiên, em có thể đau khổ có thể bi thương thậm chí có thể say một lần, nhưng hiện tại, em cần phải tỉnh lại, vì mẹ em, vì lý tưởng của em, cũng vì em đã từng cố chấp không buông tay.
Dương Chi nghe hiểu lời Lục Diệc nói, cô đã nhẫn nhịn rất lâu, không muốn nghĩ gì cùng không màng bất cứ thứ gì, cắm đầu đi lên phía trước, cô cũng nhìn ra được, đồng đội của cô, bọn họ cũng đang chịu đựng.
Ngày kết thúc thi đại học, giây phút bước ra khỏi phòng thi, Dương Chi hoàn toàn thả lỏng.
Trong quán bia ngoài trời, bạn bè cô đều uống đến mơ mơ màng màng, giống như những tên tù nhân trắng đêm ăn mừng trước ngày phóng thích.
Người duy nhất tỉnh táo chỉ có Tô Bắc Bắc.
Cô ấy chê cười nhìn bọn họ: “Các cậu đấy, uống nhiều như vậy để tự giết bản thân hả, đừng tưởng thi đại học xong thì cái gì cũng thuận lợi, đăng ký nguyện vọng nào cũng là một cuộc chiến đấy, tuyệt đối không thể thả lỏng.”
Bùi Thanh ngồi bên cạnh cô ấy đỏ mắt, sau khi nghe Thẩm Tinh Vĩ kể lại lời Khấu Hưởng nói vào ngày hôm đó, cậu im lặng, đôi mắt màu hổ phách cay xè, uống hết cốc này đến cốc khác, tự chuốc say bản thân.
Cái tên Caesar là tín ngưỡng của bọn họ, là hy vọng là ánh rạng đông mà họ cố chấp theo đuổi bấy lâu nay.
Bây giờ, Khấu Hưởng nói, từ nay về sau, Caesar không còn tồn tại nữa.
Sao có thể không đau đớn, sao có thể không muốn say thêm một lần.
Tô Bắc Bắc đau lòng vỗ vỗ bờ vai cậu, Bùi Thanh ôm Tô Bắc Bắc, hung hăng siết cô vào trong lòng ngực của mình, Tô Bắc Bắc cảm giác đầu như bị đâm cho choáng váng, nhưng đó là lần đầu tiên Bùi Thanh ôm cô, trong cảm giác choáng váng còn xen lẫn sự hưng phấn, xung quanh tràn ngập ngôi sao nhỏ.
Cô cũng ôm chặt lấy cậu, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai của cậu, an ủi cậu không phải đau buồn, anh em như quần áo, chỉ có vợ mới là vợ thôi.
Dương Chi đẩy Tô Bắc Bắc, cười trêu cô ấy, chỉ có vợ mới là vợ gì chứ, cậu có thể khiêm tốn một chút không.
Tô Bắc Bắc ôm Bùi Thanh, dùng ánh mắt đe dọa Dương Chi, bảo cô đừng phá hỏng chuyện tốt của cô ấy.
Vì thế Dương Chi xoay người, nói với Thời Tự ngồi bên cạnh, nói cô thấu hiểu Khấu Hưởng, thật sự, vô cùng vô cùng thấu hiểu, ngay bản thân cô cũng không thể tha thứ cho chính mình, chính cuộc gọi cuối cùng của cô làm Khấu Sâm xảy ra chuyện.
Cô thật sự thấu hiểu anh, quá thấu hiểu.
“Chi Nhi, cậu suy nghĩ nhiều rồi, thật đấy.” Thời Tự cũng đã chếnh choáng men say, vỗ vỗ bả vai Dương Chi: “Chúng tôi hiểu cậu ấy, cậu ấy tuyệt đối không phải trách cậu mà chỉ không biết nên đối mặt với cậu như thế nào thôi, đợi cậu ấy suy nghĩ cẩn thận, sẽ……”
“Cậu ấy nói chính là vĩnh viễn.” Đôi mắt Dương Chi ngân ngấn nước, giọng điệu cũng nghẹn ngào: “Cậu đã quên rồi sao, hôm đó ở bệnh viện, Khấu Hưởng nói chính là vĩnh viễn.”
Tao sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho bọn mày.
“Được rồi.” Tô Bắc Bắc đứng lên, túm túm Bùi Thanh, lại kéo kéo Thẩm Tinh Vĩ sớm đã say như chết: “Mấy cậu có còn muốn sống hay không! Bùi Thanh, cậu đã quên mình từng nói sẽ thi vào đại học B rồi ư! Bây giờ cậu phải vực dậy tinh thần cho tớ, không được buồn nữa! Về nhà xem điểm chuẩn trong mấy năm nay của đại học B đi, nghĩ lại xem cậu muốn đăng ký vào chuyên ngành nào.”
“Còn cậu nữa, Dương Chi, chẳng phải chỉ là thất tình thôi sao, trời cũng đâu bị sụp, cậu mau tỉnh táo lại cho tớ! Bây giờ cậu ngồi đây khó chịu, còn người ta đang ở nhà gắng sức học hành, thành tích vượt qua cả Thanh Nhi! Các cậu có bị ngốc không thế!”
Dương Chi đột nhiên ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch cốc rượu, sau đó lau khô giọt lệ còn sót lại trên khoé mắt, khụt khịt mũi nói: “Mẹ tớ từng nói, mọi việc đều phải giữ lại ba phần, cuối cùng cũng không đến mức trắng tay, tớ không đau khổ, một chút cũng không!”
Tô Bắc Bắc nghi ngờ nhìn cô: “Thật sự không đau khổ à?”
“Ừ, tỉnh lại thôi! Mất đi một thân cây, tớ còn có cả rừng rậm, có gì mà phải đau khổ!”
“Đúng thế!” Tô Bắc Bắc cũng hăng hái: “Lên đại học, sinh viên nam ưu tú có cả một đống, có khi còn mạnh hơn Khấu Hưởng trăm lần!”
“Cạn nốt ly này với tớ nào!”
“Cạn!” Tô Bắc Bắc cũng cầm cốc rượu lên, cùng cô uống cạn.
Do Dương Chi có động tác quá lớn, lỡ tay làm rơi đũa xuống mặt đất, cô cúi người đi tìm đũa, nhẹ nhàng ngáp một cái, che cái miệng nhỏ căng mọng như anh đào, tiện tay lướt qua khoé mắt, gạt đi giọt nước mắt trực trào ra.
Không để lại dấu vết.
*****
Học sinh thi tốt, đương nhiên chủ nhiệm lớp Tôn Bình rất vui vẻ, khoảng thời gian từ khi kết thúc thi đại học đến lúc có bảng kết quả, thầy luôn vui tươi hớn hở, khóe miệng thường xuyên nở cười, trông hiền từ như một vị Phật.
Về việc điền nguyện vọng, Tôn Bình còn có chuyện muốn nói, vào buổi tối trước khi điền, các bạn học ngồi lại lớp một lần cuối cùng, nghe chủ nhiệm hướng dẫn.
Tôn Bình vẫn mặc áo sơ mi kết hợp với quần đen, ống quần gấp lên mấy tầng, để lộ một phần tất trắng trên đôi giày da màu đen. Đến hè cách ăn mặc này của thầy luôn bị học sinh kêu trông cay mắt, nhưng hôm nay nhìn thấy thầy mặc thế này, trong lòng các bạn học sinh chợt dâng lên cảm giác lưu luyến không rời, sau này sẽ không bao giờ có thể tụ tập với nhau trong lớp được nữa, cũng không thể cùng bạn thân chê bai tạo hình của thầy Tôn nữa rồi.
Dù diện mạo thầy Tôn rất bình thường, không biết ăn diện, nhưng ở phương diện dạy học thì không thể chê vào đâu, hơn nữa làm chủ nhiệm lớp, tuy thầy rất nghiêm khắc, có yêu cầu cao với học sinh, nhưng lại luôn công bằng, nghiêm túc phụ trách, chuyện chia lớp trước đây thầy đã chạy đến phòng giám thị rất nhiều lần, cố gắng tranh thủ cho học trò của mình.
“Các em tốt nghiệp rồi.” Thầy Tôn đi lên bục giảng, tiếng trò chuyện tíu tít bên dưới nhanh chóng nhỏ dần, rất nhanh đã yên tĩnh không còn một tiếng động.
Thầy Tôn liếc nhìn cả lớp, nhìn từng đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, cao giọng, cảm xúc vỡ oà: “Các em tốt nghiệp rồi!”
“Các em đang ngồi ở đây, đa số đã trưởng thành hoặc sắp trưởng thành, hôm nay các em sẽ phải bước ra khỏi cánh cổng cấp ba, đi vào thế giới của người trưởng thành, thế giới của họ không còn tốt đẹp giống như trẻ con nữa. Khi các em đối mặt với mọi bất công, mọi giả dối, mọi sự tàn khốc trong tương lai, thầy hy vọng các em có thể nhớ đến thời điểm chia lớp, ở trong căn phòng này, mỗi người các em đã từng dũng cảm nói ra suy nghĩ của mình như thế nào.”
“Đừng bị sự giả dối và xấu xí của thế giới này đồng hóa, không được quên lý tưởng ban đầu đâu đấy, đừng cảm thấy mọi người ai cũng làm như thế thì các em cũng có thê làm, bởi hôm nay các em thế nào, tương lai Trung Quốc sẽ thế đó, rất nhiều việc chúng ta không thể thay đổi, nhưng chúng ta có thể làm tốt chính mình.”
Lúc này, những lời khuyên nhủ thầy Tôn nói ra không còn bị học sinh nhìn với ánh mắt khinh thường hay châm biếm nữa.
Bốp, bốp bốp…
Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, các bạn học quay đầu lại, thấy người vỗ tay là Từ Gia Mậu.
Học sinh giỏi ngỗ nghịch Từ Gia Mậu.
Đôi mắt đào hoa hẹp dài củ cậu ta nhàn nhạt liếc chủ nhiệm lớp, tiếng vỗ tay vang lên nhịp nhàng, trên mặt không có cảm xúc gì, con ngươi lại cuồn cuộn gợn sóng.
Mọi người cũng sôi nổi vỗ tay, trong nháy mắt cả lớp vỗ tay như sấm, mặt thầy chủ nhiệm đỏ hoe, tháo cặp kính dày cộp ra, quay người lén lau giọt lệ trên khóe mắt, đồng thời nói: “Trong 24 năm làm nghề giáo, các em… Là khoá học sinh tốt nhất, ưu tú nhất mà thầy từng dạy!”
Thẩm Tinh Vĩ cười nói: “Thầy Tôn, không phải khoá nào tốt nghiệp thầy cũng nói như thế đấy chứ.”
Cậu vừa dứt lời, cả lớp cười ầm lên, cảm xúc buồn bã nháy mắt được xua tan.
“Được rồi.” Thầy chủ nhiệm vẫy tay: “Thầy sẽ nói tiếp về việc điền nguyện vọng, thi đại học chỉ là cuộc chiến đầu tiên của các em, đừng tưởng thi xong rồi thì cái gì cũng thuận lợi mà buông thả, nếu nguyện vọng không đăng ký đúng sẽ ảnh hưởng đến cả đời của các em đấy……”
Tiếp đó thầy chủ nhiệm tỉ mỉ hướng dẫn học sinh cách điền nguyện vọng, đơn giản là tham khảo điểm của bản thân, chuyên ngành hứng thú yêu thích vân vân.
Đến khi tan học, sắc trời đã tối, Dương Chi thu dọn tập giấy điền nguyện vọng dày đi ra khỏi lớp, khi đi ngang qua chỗ rẽ, đúng lúc gặp Khấu Hưởng đang rửa tay bên bồn rửa, đầu ngón tay thon dài dính đầy bọt nước.
Hai người cách nhau chưa đến ba mét, Dương Chi dừng bước, cô thấy bên cánh tay Khấu Hưởng đang kẹp một xấp tài liệu, cũng là sách giới thiệu các chuyên ngành đại học.
Khấu Hưởng cũng chợt khựng lại hai ba giây, anh rũ mắt, từ đầu đến cuối không hề nhìn cô.
Nửa năm qua hai người tựa như người lạ, Dương Chi cứ tưởng bản thân đã sớm quen, cũng đã tiêu tan đi nhiều, giờ phút này bỗng nhiên gặp được anh.
Tim cô bỗng thắt chặt lại, cảm giác hít thở đau đớn chậm rãi lan ra.
Không có cách nào tiêu tan, cả đời này, chỉ sợ không thể tiêu tan. Mẹ cô từng nói phải giữ lại ba phần, còn cô một phần cũng không giữ, tất cả đều đã trao cho anh.
“Chú có tốt lên chút nào không anh.” Cô kìm nén sự khó chịu, hỏi.
Khấu Hưởng lắc đầu, tốt như thế nào được, cũng chỉ còn một hơi thôi.
“Chú nhất định sẽ tỉnh lại.”
“Ừ.”
Khấu Hưởng đút tay trong túi quần, đi lên trước hai bước, phía sau Dương Chi đột nhiên gọi anh lại, giọng run run: “Thật xin lỗi.”
Trong khoảnh khắc buột miệng thốt ra, Dương Chi cũng cảm nhận được sâu sắc, thật xin lỗi, là ba chữ yếu ớt bất lực nhất thế giới này, nhưng cô lại nợ anh ba chữ đó.
“Cảm ơn…”
Cô tiếp tục nói: “Cảm ơn anh một năm nay đã chăm sóc cho em, cũng đã giúp đỡ em, khiến em can đảm đối mặt với bản thân, làm em trở nên ưu tú hơn.”
“Còn gì nữa không.” Khấu Hưởng bình tĩnh hỏi.
“Còn có… Tạm biệt.”
Khấu Hưởng dừng bước, há miệng, cuối cùng lại không nói gì. Vài giây sau, anh lê bước, chậm rãi biến mất sau chỗ rẽ hành lang.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, chảy dọc theo khuôn mặt căng mịn tạo ra một đường trong suốt, ánh hoàng hôn tắt dần.
Cuối cùng cũng nói ra.
Đi ra khỏi ngôi trường này, từ nay về sau, người người mạnh khoẻ, tạm biệt.
Cửa sổ thủy tinh cuối hành lang phản chiếu ánh chiều hôm, tạo ra một tia ráng chiều mờ ảo.
Giữa hè, không khí ẩm ướt mà oi bức, Khấu Hưởng dựa vào gác mái cửa sổ, đứng thật lâu, mới thoát ra được sự đau đớn.
Hộp thuốc trong tay đã bị bóp đến nhăn nhúm.
Không một ai nhìn thấy, vào buổi chiều ngày tốt nghiệp, phía cuối hành lang toà dạy học có một chàng trai đấm từng cú thật mạnh vào tường đá cẩm thạch, cùng với đó là tiếng gầm nhẹ như một con thú bị thương.
“Nơi này từng một nửa chứa lý tưởng, một nửa chứa em.”
Mà hiện tại, đã không còn lý tưởng, tôi biết lấy đâu ra mặt mũi để gặp lại em, gặp lại đồng đội của tôi đây.
Máu thịt mềm yếu không thể đối chọi được với tường đá cứng rắn, máu tươi chảy ra, mặt tường bóng loáng loang lổ vết máu ghê người.
Đó là kỷ niệm cuối cùng anh để lại, kỷ niệm đau đớn nhất trong thời niên thiếu trong xanh của anh.
*****
Cuối cùng lúc đăng ký nguyện vọng, Tô Bắc Bắc, Bùi Thanh đăng ký đại học B mà họ vẫn luôn mơ ước, hai người sau khi thi tốt nghiệp cũng nước chảy thành sông mà ở bên nhau. Thời Tự và Thẩm Tinh Vĩ đã sớm đăng ký vào học viện nghệ thuật, cho nên dù điểm văn hóa không quá cao thì vẫn đỗ được vào khoa thanh nhạc của học viện nghệ thuật.
Mọi người đều đã điền nguyện vọng, chỉ còn lại mình Dương Chi, bạn bè đều cho rằng cô đang chờ đợi, chờ đợi Khấu Hưởng điền nguyện vọng xong cô sẽ điền cùng trường với Khấu Hưởng.
Học viện nghệ thuật thủ đô ư? Đó chính là mục tiêu của Khấu Hưởng, anh đã từng nói muốn vào học khoa chính quy của học viện, đó là thánh điện tối cao của âm nhạc.
Ngay cả chủ nhiệm lớp cũng nóng nảy, từ khi thầy biết được chuyện của Dương Chi và Khấu Hưởng từ lời học sinh kể lại, thầy đã chạy tới khuyên bảo Dương Chi.
Với số điểm của cô, đương nhiên phải đăng ký vào đại học B đứng hàng đầu cả nước rồi, mục tiêu của cô vốn cũng là đại học B, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
“Tình yêu không phải là cả cuộc đời, em đến tuổi của thầy sẽ biết, tiền đồ là quan trọng nhất.” Thầy chủ nhiệm tận tình khuyên bảo: “Chọn trường theo người mình thích, trước đây cũng có học sinh làm điều ngốc nghếch đó, nhưng sự thật đã chứng minh, đó là cách làm không đúng đắn, cuối cùng lại làm hại chính bản thân mình.”
Lời chủ nhiệm lớp khuyên bảo, Dương Chi dường như cũng không nghe lọt tai.
Cuối cùng Khấu Hưởng đăng ký vào đại học B.
Đại học B, khoa tài chính.
Anh đã chống đối mười mấy năm, lúc này anh muốn nghe lời, mặc dù có lẽ người đàn ông đang ngủ say kia sẽ vĩnh viễn không biết, nhưng nếu có một ngày tỉnh lại, anh muốn trở thành bộ dáng mà ông thích.
Bố con nhiều năm, từng đánh từng mắng, cũng từng tranh cãi nảy lửa, nhưng anh không thể mãi mãi chưa tròn mười tám tuổi. Anh đang cố gắng trưởng thành, mà trưởng thành cũng có nghĩa sẽ phải từ bỏ thứ quan trọng nhất cuộc đời.
Trong những giờ cuối cùng để điền nguyện vọng, trong phòng tin của trường, Dương Chi cũng điền nguyện vọng của bản thân.
Năm đó, Khấu Hưởng vốn định đăng ký vào học viện nghệ thuật thủ đô, bất ngờ đăng ký vào khoa tài chính của đại học B, khiến mọi người phải bỏ kính ra lau một lần.
Nhưng điều mọi người chưa từng nghĩ đến chính là Dương Chi vốn phải chọn đại học B, cuối cùng lại chọn khoa chính quy của học viện nghệ thuật thủ đo.
Cô đã từng nói, nếu có một ngày lý tưởng của anh phủ bụi trần, đừng sợ, em sẽ giúp anh nhặt nó lên.
Hết chương 68