"Được rồi cảm ơn ông bạn già"
Ba của Dương vì thương cho đứa con trai.
Nên cố tình nói về bệnh tình của con mình nặng hơn, để chồng nó biết yêu thương vợ nhiều hơn.
Anh bước ra khỏi phòng bác sĩ, đôi chân nặng trĩu bước đi nặng nề.
Anh không muốn bước nữa, anh chỉ muốn lúc này thời gian có thể quay trở lại.
Quay lại những ngày đầu em quen anh, anh sẽ bất chấp mà bảo vệ em, không để em phải cô đơn, tổn thương nhiều như thế.
Anh đi tới phòng bệnh của vợ, mọi người đang ở đó nói chuyện với vợ anh.
Nhưng cậu chẳng nở một nụ cười, nhìn thấy anh đôi mắt của cậu lại buồn hơn.
Anh nhận ra mình đã khiến người vợ đáng yêu, hoạt bát ngày nào không còn nở nụ cười tươi như trước nữa.
"Hai đứa nói chuyện đi, chúng ta ra ngoài trước."
Anh vội vàng ngồi xuống bên cạnh vợ.
Nắm bàn tay em, nhưng bàn tay đó đã rút lại ngay khi anh chạm tới nó.
Cậu quay lưng vào tường, không muốn nhìn thấy anh nữa.
"Anh xin lỗi, anh sai rồi.
Từ nay anh sẽ không bai giờ bỏ em ở nhà, đi ăn nhậu tới khuya nữa."
Cậu quay lại nhìn anh,
"Đôi mắt ấy cũng đỏ hết rồi.
Chắc anh lo lắng cho em phải không?"
Cơn tức giận của cậu cũng bớt rồi.
"Em giận không phải vì anh đi chơi về trễ.
Mà em giận vì anh không trung thực.
Anh đi chơi với bạn bè mà không nói cho em, anh lại lừa dối là đi công việc.
Nếu anh nói anh đi nhậu với mấy anh đó.
Em sẽ cấm anh sao, em có cho anh đi không?"
"Anh...!Anh xin lỗi".
"Em buồn vì vợ chồng không tin tưởng nhau" Cậu cũng khóc rồi.
"Từ mai em sẽ dọn về ở với ba mẹ em.
Chúng ta tạm xa nhau một thời gian đi.
Chừng nào anh hối cải, biết sai mà sữa thì chúng ta quay về, còn không thì...."
"Không Không em đừng nói lung tung.
Chúng ta phải ở bên nhau, không được xa nhau đâu.
Anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu.
Hãy tin anh đi mà.
Một lần này nữa thôi." Anh cổ ôm cậu, nhựng bị cậu đẩy ra.
Anh quỳ xuống hai tay nắm hai lỗ tai.
"Anh sai rồi, anh xin lỗi vợ.
Tha thứ cho anh một lần đi, đuèng có về ngoại mà."
Cậu cười thật lớn, khiến anh cũng giật mình.
Thực ra ngay từ lúc anh nói xin lỗi thì trái tim đã nói cạu phải tha thứ cho anh rồi.
Cậu chỉ cố làm cho mọi việc đi xa hơn, giận dai hơn..
Để thử lòng kiên nhẫn của anh thôi
" Sao...sao em lại cười" Anh nghĩ tới lời bác sĩ.
Anh buồn hơn không vui vẻ gì
"Anh ngốc quá chứ sao.
Dù sao thì em cũng trừng phạt anh rồi, nhiêu đó đủ