"Tụi mày nên nhớ tao là tổng giám đốc của tôi may đấy" Anh nói nhỏ với họ
"Nhưng vợ mày mới là chủ tịch của công ty này.
Là người nắm quyền sinh tử của tụi tao." Tùng đáp
"Thôi tụi tao đi đây, mày ở lại bảo trọng nhé" K.
O tiếp lời
"Tạm biệt bạn tốt"
Anh nhìn chủ tịch cười gượng gạo.
" Sao đây Anh có ý kiến gì?" Chủ tịch hỏi anh
Anh lắc đầu xua tay lia lịa " không không anh nào dám có ý kiến gì"
" Vậy thì anh mau về nhà đi, em có hẹn em phải đi trước.
Bye bye anh, yêu ông xã nhiều lắm u moa."
Vâng thưa bà xã phu nhân.
Anh chỉ biết tuân lệnh vợ mà về nhà trông con thôi.
Ngày hôm nay Dương và Han đi chơi vui vẻ lắm.
Nào là đi cà phê, đi ăn uống, đi mua sắm, đi rạp chiếu phim.
Vì lâu lắm cả hai mới có thời gian đi chơi vui vẻ như vậy.
Mặc kệ chồng, không phải lo lắng chăm sóc cho con, thoải mái một ngày chỉ dành riêng cho họ.
Dù là phái yếu thì họ cũng có quyền được tự do, được thoải mái được làm những điều họ thích.
Đây cũng là lý do mà anh đồng ý về nhà, chăm sóc Dê để em được thoải mái đi chơi.
.......
Mới đó thôi đã 38 tuần thai rồi gần tới ngày sinh rồi.
Bắt đầu từ tuần 36 là cậu đã nghỉ ở nhà dưỡng thai rồi.
Dê con nay cũng đã lớn đã biết chập chững rồi, biết nói chuyện ba ba rồi.
"Ba ba" con bé bước tới ôm cậu xoa xoa cái bụng
Cậu xoa đầu con gái "Con có biết trong này là ai không?"
"Là em trai của con đấy"
Đêm đó là đêm cậu khó ngủ.
Nằm trằn trọc suy nghĩ lung tung.
Rồi cơn đau bụng dữ dội ập đến.
"Anh, anh ơi".
Anh giật mình ngồi dậy, khi nghe tiếng vợ gọi.
" Em đau quá, chắc là em sắp sinh rồi."
Anh vội vàng chạy xuống nhà.
"Ba ơi, mẹ ơi! vợ con sắp sinh rồi" Anh hét toáng lên.
Mọi người giật mình khi nghe tiếng là thất thanh của cậu.
Anh nhanh chóng quay lại phòng.
Bế cậu xuống lấu đưa ra xe, ba anh đã ngồi sẵn trong xe.
Hai người đưa dương tới bệnh viện.
Mẹ ở nhà chăm sóc dê và cũng gọi điện báo cho gia đình thông gia.
Tất cả tập trung ở bệnh viện.
..
Cậu được đưa vào phòng mổ.
Tất cả bác sỉ đều được chủ tịch lựa chọn kỹ lưỡng.
Những người giỏi nhất của bệnh viện.
Người nhà chỉ được một người được vào, đây là đặc cách duy nhất của gia đình anh.
Anh vào cùng vợ, vợ được đặt lên bàn mổ.
Anh mặc bộ đồ màu xanh đứng một góc nhìn vợ.
Bác sỉ cho vào phòng, nhưng không có nghĩa là cho đứng gần.
Anh dù đưng một góc đó nhưng đủ để thấy tất cả, nhìn bác sỉ tiêm thuốc tê vào người vợ.
Ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào anh, nước mắt rơi