Thịnh vỗ về an ủi Dương.
"Dương ước gì nguỏi đang ôm em là anh. Ước gì anh có thể thấy được tình cảm của em nhiều như thế nào?"
- Dương : Anh Thịnh em muốn đi du học. Em sẽ nghe lời mẹ em cùng anh đi du học.
- Em chán Cuộc sống ở đây. Em chán mọi thứ ở đây em muốn đi thật xa. Đi đến nơi nào không có anh ấy.
- Em sợ anh ấy, sợ sẽ phải đối diện với anh ấy.
- Thịnh: Nếu em thật sự muốn đi. Anh sẽ đưa em đi nhưng phải hết học kì này mới được. Em không thể nào học dang dở như vậy rồi bỏ đi.
Em hãy cố gắng nhé. Từ giờ có chuyện gì thì phải gọi cho anh nói cho anh biết.
Anh luôn ở đây và sẽ mãi ở đây bên cạnh EM.
-Dương: Em biết rồi. Em sẽ cố gắng hết học kỳ này.
...Tối đó Nam trở về lao vào phòng ngủ, không dậy ăn uống gì hết. Kể từ ngày định mệnh đó Nam luôn gặp ác mộng không đêm nào ngủ ngon giấc. Đêm nay cậu mơ thấy Mina. Mina nhắc nhở cậu vì lời hứa:Cậu chỉ được yêu duy nhất Mina.....
.. Hôm sau Dương xuất viện...
- Mẹ dương: Con làm sao thế, sao bị thương mà không ai báo cho mẹ biết.
(Dương che vết thương lại nên mẹ không thấy, mẹ chỉ nghĩ nó bị ngất thôi)
- Dương:Con không sao, con không muốn mẹ lo.
- Thịnh : Em ấy không sao đâu cô, có con đây mà.
- Mẹ dương:Cậu là ai.
- Dương: Anh Thịnh đó mẹ, hồi trước nhà sát nhà mình á.
- mẹ Dương: Thịnh đó hả con, có con đi với nó là cô yên tâm rồi. Thằng bé này nhìn mạnh mẽ vậy chứ yếu đuói lắm. Hay khóc nhè.
- Dương:Mẹ, con đâu có hay khóc nhè đâu.
- "Mong sao em lúc nào cũng có thể nở nụ cười vui vẻ như thế trên môi. Nhìn em nói chuyện vui vẻ với mẹ. Anh thấy yên tâm hơn hẳn."
-Thịnh: Dạ thôi cũng trễ rồi, còn về nhà trước ạ.
-Mẹ dương :vậy thôi con ở lại ăn cơm với cô và Dương đi. Lâu rồi cô cháu mình mới gặp lại nhau mà.
- Thịnh:Tuân lệnh..
###**. Cả 3 người ngồi ăn tối rất vui vẻ....
"Sáng mai phải đi học rồi.
Mình có nên chuẩn bị món gì cho anh ấy không? M bị