23h46 ngày 30/3 /2021
Cũng biết là các bạn thích ngọt nhiều. Nhưng truyện đã có sẵn các mốc sự kiện quan trọng chị đã liệt kê rồi. Tự nhiên sửa lại mất hay. Các em thông cảm,chị sẽ xen kẽ ngọt và bi nha. Cảm ơn tất cả những ai đọc truyện của chị.
Nếu thấy hay cho xin 1 vote nha. Thương lắm.
________________________________
Phần 2 Anh sẽ chờ em, chờ ngày em quay về. Chap 10
"Không không thể nào, mình và anh ấy không phải anh em đâu không phải. Chắc chắn có sự nhần lẫn ở đây. Đúng rồi, tới nhà ba mẹ anh ấy xác nhận lại.(Cậu đang cố biện minh rằng đây không phải sự thật. Mắt cậu đã đỏ hoe rồi, nhưng khiing dám khóc vì sợ mẹ biết. " Dương nghĩ
" Mẹ ơi con ra ngoài tí con về"
Dương chạy thẳng đến nhà ba mẹ Nam. Cậu cố nuốt hết nước mắt vào trong. Tiến lại gần, đưa tay lên bấm chuông cửa. Nhưng cậu lại sợ, bức hình của Nam trong đó chính là Nai. Cậu giơ tay lên, rồi rút tay lại. Bấm chuông reng..reng.."
Cô giúp việc ra mở cửa cho cậu.
" Cậu tới tìm ông bà chủ à. Hai người họ ra ngoài chưa về"
" Dạ, cháu có thể vào trong đợi không ạ? " - Dương đáp
Vội chạy đi mà cậu quên mang cả dep, chay chân không như thế. Giẫm phải đá sỏi chảy cả máu, nhưng cậu không hề biết cảm giác đau nữa. Vì nỗi đau này không bằng nỗi đau trong lòng cậu.
Dương vào nhà ngồi ghế đợi, cô giúp việc đi lấy nước cho Dương. Cậu bước tới chỗ bức hình của Nam. Nhưng mắt cậu không dám nhìn, cuối cùng lấy hết can đảm. Đem hai bức hình ra so sánh. Cậu giật mình,ngồi bệt xuống đất, mặt tái xanh, nổi gân mạch máu. Nước mắt tự ứa ra tràn hết khóe mi rồi.
"Cô ơi, cháu chợt nhớ có việc chưa làm. Cháu về trước hôm khác cháu ghé nha cô"
Nói xong Dương chạy nhanh ra khỏi nhà Nam. Cậu chạy ra đưng trên cầu. La hét: "Tại sao, tại sao, sao ông trời lại luôn bất công với tôi như thế. Kiếp trước tôi có làm gì sai không? Mà kiếp này tôi vừa bị bệnh nặng, thêm chuyện này nữa. Tôi phải sống sao đây, bị bệnh cìn có thể chữa. Chứ tình yêu anh em cùng mẹ khác cha thì làm sao chữa. Cậu một mình đứng trên cầu, nước mẳt trải dài trên hai gò má. Chân cung đang rỉ máu bì không mang giày.
.. Điện thoại cậu reo lên. Là anh Nam gọi...
.. Cậu bấm nghe nhưng im lặng khiong nói gì
"Bé yêu của anh đang lam gì đó. Ngủ chưa?" Nam nói
Cậu bịt miệng lại để anh không nghe thấy tiếng khóc nấc của cậu(em nhớ anh, rất nhớ anh, từ giòe em chỉ có thể nhớ anh mà thôi. Tình cảm này chắc em phải chiin vùi mãi mãi rồi) Cậu vì đầu bứt tai, mình phải làm sao bây giờ. Nếu anh ấy biết, chắc chắn anh ấy không sông nổi đâu. Sao ông trời bất công với anh của con thế. Người anh yêu vì anh mac chết. Anh yêu người khác, lại yêu trúng em ruột. Chúng con còn quan hệ loạn luân nữa chứ. Tất cả đã sai trái từ khi bắt đầu rồi. (Dương ho ra máu, lần này rất nhiều. Bởi vì nổi đau vướt quá mức chịu đựng nên cơ thể yếu ớt đó không trụ nổi nữa. Cậu đã bắt đầu thở không ra hơi nữa.
"Alo anh... Anh Thịnh cứu em với... Cúp máy... rụp..."
"Dương... Em làm sao thế? Em đang ở đâu?"
Một lúc sau điẹn thoại Thịnh reo, là số của Dương gọi
"Alo Dương em đang ở đâu, anh tới đón em."
"Tôi là người qua đường