Ngày hôm sau chủ tịch sai thư ký Hùng đi lấy kết quả về.
Hai vợ chồng hồi hộp, tay run run không dam mở ra xem.
Thư ký Hùng nhìn thấy bực bội quá, giật lấy kết quả xé ra đưa tờ giấy cho hai người cùng xem đi
"Cậu làm gì thế" Chủ tịch hỏi thư ký
"Cứ ngồi chờ hai người biết tới khi nào mới biết két quả" Thư ký Hùng nói
Vợ chồng chủ tịch thân thiện. Coi cậunnhuw người nhà, nên thư ký nói vậy, 2 người cũng không trách cứ gì.
Kết quả xác nhận là 99,999% quan hệ huyết thống. Hai vợ chồng mừng khôn xiết. Hónai người đặt vé máy bay ngay lập tức, trưa nay đi Mỹ.
" Thư ký Hùng đặt cho tôi 4 vé hạng vip" Chúng ta sẽ cùng đi với 2 mẹ nuôi của thằnh bé.
Phu nhân gọi điện cho 2 người,
“Vợ chồng tôi lấy kết quả rồi. Chính xác nó là con trai chúng tôi. Thật lòng cảm ơn hai chị lắm.“. Phu nhân nói
“ Là thật sao, vậy là thằng bé được cứu rồi phải không chị? “ Thanh Thanh(mẹ nuôi Dương) mừng rỡ.
“ Là thật, à vợ chồng chúng tôi đã đặt vé máy bay vào trưa nay rồi. Hai chị chuẩn bị hành lý đi, một lát nữa tài xế sẽ tới rước. “ Phu nhân nói
"Ai gọi vậy"
"Phu nhân nói.. Nói... Mẹ nuôi Dương vui quá khíc nên nói khiong nên lời..... Nói là Dương là con ruột của họ"
"May quá, con chúng ta sống rồi"Me Linh Mai vui mừng.
Trưa cả 4 người có mặt ở sân bay. Sáng sớm mai thì tới Mỹ. Họ đi thẳng tới bệnh viện.
Cũng may sao 3 đứa trẻ vừa từ Việt Nam về hôm qua. Nếu không để mẹ của chúng biết, chúng trốn về Việt Nam thì chết.
"Đỗ Hoàng Dương tới giờ tiêm thuốc rồi" y ta gọi
"Bác sĩ lần này bác hãy tiêm cho cháu liều mạnh nhất đi" Duong nhất quyết muốn nhanh khỏi bệnh
"Cơ thể cháu yếu ớt, làm sao ta dám tiêm liều thuốc mạnh như vậy được" Bác sĩ Mike lo lắng
" Không sao đâu bác, cháu chịu đựng được cháu đã mạnh mẽ mẹ lên rất nhiều rồi. Bây giờ cháu chỉ muốn nhanh khỏi bệnh để về nước thôi" Dương nói chuyện với gương mặt lạnh tanh.
Bác sĩ đã tiêm liều mạnh nhất cho cậu. Nhưng mặt Dương lạnh như băng, không hề có cảm giác đau đớn gì. Khiến bác sĩ cũng phải khiếp sợ, vì sức chịu đựng của Dương.
4 người họ đã đi vào. Tới phòng bệnh của Dương và thấy cậu đang nằm trên giường bệnh. Hai chân, tay gầy tong teo. Cái đầu thằng bé đó đã không còn cọng tóc nào. Mẹ ruột Dương bật khóc, nhìn đứa con tội nghiệp của mình. Thời gian qua suôt 19 năm qua bả sống hanhn phúc, đầy đủ. Còn con trai bà bệnh tật triền miên. Bà cảm thấy mình có lỗi. Ba ân hận vì khi xưa không coi con cẩn thận. Nên để kẻ khác bắt cóc đi
Tất cả cùng đi vào thăm Dương.
"Mẹ sang đây lúc nào? Sao mẹ không báo với con một tiếng" Dương hỏi mẹ nuôi
" Mẹ chỉ muốn gây bất ngờ cho con," Mẹ nuôi đáp
"Con chào bác"
"Sao rồi con đỡ chút nào không?" mẹ Linh Mai đáp
"Đau lắm hả con" Phu nhân đưa tay nắm bán tay của Dương xoa xoa.
"Bác này là ai vậy mẹ"
"Ủa bác là chủ tịch công ty Ánh Dương" Dương bất ngờ hỏi
"Cháu biết ta sao" chủ tịch hỏi
"Dạ bác có tới trường cháu rồi." - Dương đáp
" Vậy mà ta lại không nhận ra con trai của mình. Ta tồi tệ quá, con ở gần ta như thế mà ta lại....