- Dương đỏ mặt bỏ chạy, vừa đến cầu thang - -
- Dương cảm thấy hơi chóang váng hai chân đứng không vững.
- Cậu bước vài bước thì ngã xuống và không biết gì nữa.
(Vì cả ngày hôm qua Trở Về dương không ăn gì cả, cũng không ngủ. Nên mới ngất xỉu)
- Nam thấy vậy liền chạy lại đỡ Dương.
- Nam lay lay cánh tay của Dương rồi nói em có sao không? Em, em ơi....
Không nghe thấy tiếng Dương trả lời.
nam hoảng hốt, lo lắng. Không lẽ em ấy chết rồi sao.
Nam lại nhớ về cảnh tai nạn của Mina khiến Nam vô cùng lo sợ.
Không lẽ mọi người nói đúng mình là sao chổi. Năm xưa vì mìn mà mẹ mất, Mina vì mình mà chết. Giờ tới cậu bé này cũng vậy sao?
Nam bế Dương lên chạy thật nhanh tới phòng y tế.
Bác sĩ bác sĩ làm ơn cứu bạn cháu bác sĩ.
Cô y tá nhìn Nam và cười: "bé chỉ bị ngất thôi không sao em không phải lo"
Mà nè cô là ý tá, không phải bác sĩ nha
- Chỉ là do kiệt sức quá thôi, về nhà bồi bổ là khỏe.
Mặc dù cô y tá nói vậy. Nhưng Dương chưa tỉnh Nam vẫn không YÊN TÂM.
Kể từ ngày đó, đây là lần đầu tiên cậu quan tâm tới một người tới như vậy.
Nam ngồi bên, một lát đưa tay xem bé còn thở không? Một lát sờ tay chân có lạnh không?
Nam lấy điện thoại ra gọi
alo Tùng hả Mày mua dùm tao cái bánh và chai nước đưa ra phòng y tế dùm tao.
5' sau khi vào phòng ý tế Cô ý tá Tại sao em ấy vẫn chưa tỉnh dậy?
- Cứ từ đi em, xíu nữa bé tỉnh á.
10' nữa Cô ơi sao em ấy vẫn chưa tỉnh?
-Cứ từ từ thì khoái mới nhừ chứ. Sao em vội vàng thế
15' tiếp Cô ơi Xem giúp em xem sao em ấy vẫn chưa tính...
Cô ý tá vẫn kiên nhẫn trả lời