Trans: My
Beta: Yam
Nặc Nặc ôm quá thân mật, Dụ Dao theo bản năng muốn giãy dụa. Nhưng sau khi nghe anh nói hai câu này, cánh tay cô không khỏi dừng lại, căng ra vài giây, cuối cùng vẫn từ bỏ việc vùng vẫy, thuận thế ôm lưng Nặc Nặc.
Được cô đối xử dịu dàng, thân thể căng cứng của Nặc Nặc nhanh chóng trở nên mềm mại. Tựa như đám cỏ trôi nổi vô định được bàn tay yêu thương nhất nắm lấy. Cuối cùng anh cũng có thành trì của riêng mình, đã tìm được người có thể giải tỏa, theo bản năng ôm chặt lấy cô, gắt gao ôm lấy phần áo bên hông cô.
Dụ Dao tạm thời không quan tâm đến sự khó chịu, lòng đầy lửa đốt.
“Ai nói cho anh biết những điều này?” Cô lạnh giọng hỏi: “Anh không có cơ hội tiếp xúc với người khác, là Bạch Hiểu, đúng không?”
Thử nghĩ một chút, Dụ Dao đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, càng giận sôi máu: “Anh chờ đó, bây giờ tôi đi tìm anh ta, bảo anh ta tới xin lỗi anh.”
Tiên sư bà nội nhà nó chứ.
Con trai cô tự tay nuôi dưỡng, bản thân hung dữ thế nào, dạy bảo thế nào đều được, không cần người khác phải khoa tay múa chân.
Vì không để cho Nặc Nặc bị tổn thương, ngay cả việc dở khóc dở cười như cún con thành tinh cô cũng tiếp nhận được. Chưa bao giờ nói với anh bất cứ điều gì liên quan đến mấy chữ “Ngu ngốc” hay “Đầu óc có vấn đề”. Kết quả thừa dịp cô không ở đây vài phút, Bạch Hiểu lại thay cô nói?!
Dụ Dao đứng dậy muốn đi tìm điện thoại, Nặc Nặc không buông tay, cái trán áp lên trên vai cô: “Em không phải, tố cáo.”
Anh biết, tố cáo sau lưng sẽ bị ghét.
“Trước kia em không biết, là vì em ngốc…” Anh rối rắm khàn giọng lẩm bẩm: “Dao Dao mới, chán ghét em, không cho em đến gần.”
Dụ Dao nghẹt thở.
Cho nên anh dùng bộ não nhỏ bé rối rắm đó suy nghĩ một mạch, rồi đi đến kết luận là, tất cả những đãi ngộ khác với Xoài như không cho ôm, không cho liếm, không cho ngủ cùng phòng, vân vân, đều là do anh ngốc?
Cô ghét bỏ anh?
Sắc mặt Nặc Nặc trắng bệch, nhớ lại thời điểm khẩn cấp vừa rồi. Nếu như không kịp trốn đi mà bị người khác phát hiện, Dao Dao nhất định sẽ càng chán ghét anh hơn.
Hơi thở anh có chút dồn dập, lông mi xuyên qua lớp quần áo mỏng manh đâm vào làn da của cô, khiến cô ngứa ngáy.
Dụ Dao không nhịn được đẩy anh ra, ngón tay giữ hai bên sườn mặt của anh, lắc qua lắc lại, thái độ cũng không dịu dàng: “Nếu tôi chán ghét anh, thì tại sao còn nuôi anh? Trực tiếp đuổi anh ra khỏi nhà không phải là được rồi sao”
Nặc Nặc như làm bằng nước, vừa bị cô hung dữ, nhanh chóng tan chảy trong tay cô.
Dụ Dao gia tăng lực bóp, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh rồi nói: “Anh là do tôi nuôi, không cần phải nghe lời người khác. Tôi thừa nhận anh là chó thành tinh thì anh là thế, tôi bảo anh không ngốc thì anh không ngốc. Còn nữa, lần này tôi đưa anh tới đây, không có ý để anh phải trốn trong tủ quần áo mấy tháng.” Cô nói rõ ràng: “Anh có thể giúp tôi làm nhiều việc, có thể ra ngoài gặp bất cứ người nào. Anh là trợ lý của tôi, có thể đi theo tôi bất cứ lúc nào, hiểu không?”
Đôi mắt pha lê của Nặc Nặc như ánh lên tia lửa.
Trong một lúc Dụ Dao đột nhiên nói không nên lời.
Lại là như vậy, chỉ cần cô nói với anh vài câu đơn giản thông thường, cho anh một chút khẳng định mà người thường nên có, anh sẽ lộ ra vẻ mặt như có được cả thế giới.
Được một người coi là tất cả thật đáng sợ, nhưng cũng rất dễ khiến người ta trầm mê.
Lúc này Dụ Dao cũng không tiếc lời khích lệ, giọng điệu tăng thêm: “Một điều cuối cùng. Sau này bất kể là người nào, nếu còn dám nói anh ngốc, anh cứ mắng lại thẳng mặt anh ta. Cún con nhà chúng ta đáng yêu như vậy, không cho phép bị bắt nạt.”
Nặc Nặc gấp gáp gật đầu, giọng nói rầu rĩ, hận không thể khóc thành tiếng, lao vào ôm cô.
Dụ Dao biết anh vui vẻ, khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên, thuận tiện ngăn cản động tác khác người tiếp theo của anh.
Trước kia cô từng khịt mũi coi thường sự đáng yêu.
Đổi lấy kết quả, chính là bây giờ phải nuôi một con người đáng yêu thứ hai thì không ai thứ nhất. Dỗ anh cười, vì anh mà tức giận, coi anh giống như cún con mà bảo vệ phía sau, ai nói anh nửa câu cũng sẽ tức giận.
Xế chiều hôm đó, là buổi họp mặt tập thể đầu tiên của đoàn làm phim. Tại phòng hội nghị đơn sơ ở lầu hai của khách sạn, Dụ Dao đưa Nặc Nặc đi cùng. Vừa bước vào cửa, âm thanh ồn ào bên trong giống như bị ấn chốt ngắt, đột nhiên im ắng.
Dụ Dao dép lê váy dài, trên người tùy tiện quấn một chiếc khăn choàng lớn, mái tóc dài thả xuống, uốn nhẹ xõa xuống ngực, làm nền cho khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay rực rỡ và trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô.
Người thanh niên đứng sau lưng cao hơn cô gần một cái đầu. Cao gầy, vai rộng và gọn gàng, dưới eo thon là một đôi chân dài nghịch thiên thẳng tắp. Trên mặt đeo khẩu trang, bên trên là đôi mắt trong như nước, ánh mắt ấy từ đầu đến cuối chỉ nhìn theo Dụ Dao.
Cả phòng từ đạo diễn đến diễn viên đều là tuyến 38, ăn ý mà nuốt một ngụm nước miếng.
Cho dù có phải do những tin đồn xấu quấn thân hay không, đám bọn họ đều chưa từng nhìn thấy người thật của nữ diễn viên cấp bậc ảnh hậu.
Đậu, hóa ra làm ảnh hậu còn có thể có vệ sĩ, trợ lý đẹp đến trình độ này.
Dụ Dao khách khí chào hỏi, Nặc Nặc tiến lên một bước định kéo cái ghế ra cho cô. Một bóng người cao gầy ở cuối bàn hội nghị đột nhiên vụt ra, lao thẳng đến người Dụ Dao.
Nặc Nặc phản ứng kịch liệt ngăn cậu ta lại. Dụ Dao vừa nhìn rõ mặt đối phương liền đưa tay ngăn cản: “Không sao đâu, là đàn em của tôi, Kiều Nhiễm.”
Lúc nói chuyện, Kiều Nhiễm đã đi tới trước mặt, bắt lấy tay Dụ Dao: “Chị Dao Dao, nhìn thấy em, chị bất ngờ lắm đúng không.”
Dụ Dao hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Kiều Nhiễm là đàn em khóa dưới của cô ở học viện Hí kịch, thành tích tốt ngoại hình vượt trội, nét mặt sáng sủa, trước giờ luôn chạy trước chạy sau đuổi theo cô, quan hệ có thể xem như vô cùng thân thiết. Một năm này vì cô xảy ra chuyện nên mới cố ý giảm bớt liên lạc, nhưng cô biết cậu ta phát triển không tồi, không đến mức phải quay một bộ phim như này.
Huống chi trong danh sách vốn dĩ không có tên của cậu ta.
Kiều Nhiễm có chút xấu hổ, cười nói: “Đúng là không có, nhưng em nghe nói chị quay bộ phim này, cho nên em liền khóc lóc với công ty, dù thế nào cũng phải tranh thủ cho bằng được.”
Phòng hội nghị càng yên tĩnh hơn.
Bọn họ coi nó là một bộ phim rác lừa tiền. Nếu không phải bất đắc dĩ thì ai lại cam tâm tình nguyện quay, còn muốn tranh thủ? Tình cảm phải sâu tới mức nào?
Động tác của Kiều Nhiễm tự nhiên mà lôi kéo Dụ Dao, muốn săn sóc cô ngồi xuống. Bàn tay cậu ta khó khăn lắm mới vừa chạm vào cô, một cảm giác lạnh lẽo nặng nề nãy giờ vẫn chưa tan biến, lại một lần nữa đánh vào thần kinh cậu ta.
Cậu ta ngẩng đầu lên theo phản xạ, ngón tay nắm thật chặt, ghé sát vào Dụ Dao hỏi: “Chị Dao Dao, anh ta là ai, người mới ở bên cạnh chị sao?”
Dụ Dao khẽ cong môi, thầm tránh đi sự