Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Nặc Nặc thành kính nâng chiếc nhẫn gỗ kia, cố gắng nghiêng thân thể bị thương về phía trước, không dám nháy mắt, đôi mắt đã mở ra đến mức đỏ lên một vòng, hơi trước lan tràn mà chăm chú nhìn cô.
Anh giống như hiến vật quý báu mà nâng vật trong lòng bàn tay kia lên cao hơn, cố gắng hết khả năng đưa đến trước mặt cô.
Khắp nơi trong phòng bệnh là mùi thuốc sát trùng, nhưng giờ khắc này, có lẽ là bởi vì cách nhau quá gần, Dụ Dao bị mùi hương cây cỏ lành lạnh đặc thù trêи người Nặc Nặc vây quanh hoàn toàn.
Đầu cô sắp mê man rồi.
Vốn tưởng rằng lần đầu tiên trong đời được cầu hôn dưới tình huống này đã đủ khó bề tưởng tượng, chờ đến khi Nặc Nặc vui vẻ nói ra lời “Cưới tôi” kia, Dụ Dao bị nghẹn lại một hơi, suýt nữa thì thất thố ho lên.
… Bà mẹ nó, đề nghị này thế mà lại có chút hấp dẫn?!
Nếu cô cưới được cô vợ nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn như vậy thì còn không phải ngày ngày bỏ trong túi giấu đi à.
Có điều đến bây giờ Dụ Dao cũng đã hiểu, hôm nay cún con chắc chắn là bị cái gì đó làm ảnh hưởng, chỉ là một bầu nhiệt huyết, hoàn toàn không hiểu rõ ý nghĩa cụ thể của kết hôn.
Dụ Dao có chút muốn cười, cô lơ đãng cúi đầu xuống, lại nhìn thấy ngón tay của Nặc Nặc.
Anh nâng chiếc nhẫn, đầu ngón tay theo bản năng mà cong vào trong, cho dù là tư thế như vậy nhưng cũng không che giấu được vết sưng và vết rách kia.
Dụ Dao nhíu mày, kéo Nặc Nặc tới nhìn kỹ, trêи làn da tái nhợt của anh vốn có không ít vết thương vì cô mới có, hiện tại lại bởi vì mài gỗ quá lâu, đôi tay vừa bị cô đụng một cái, anh lập tức đau đến mức co lại, sợ bị cô phát hiện ra, anh còn kiên trì không dám động đậy, sắc môi cũng hơi hiện ra màu trắng.
Thái dương cô nhảy lên, giọng điệu không khỏi chuyển sang lạnh lẽo: “Làm tay thành như vậy, anh muốn cái gì đây!”
Bả vai căng ra của Nặc Nặc rũ xuống, ánh sáng trong mắt dần dần tắt đi.
Dao Dao không muốn.
Bất kể là gả hay cưới, hoặc là chiếc nhẫn thô sơ này, cô đều rất chán ghét.
“Tôi, tôi xin lỗi…”
Nặc Nặc cúi đầu xuống, đột nhiên cảm thấy chiếc nhẫn gỗ mà anh xem như báu vật quá giản dị xấu xí, muốn lén lút cất vào trong túi, Dụ Dao bị vẻ ảm đạm của anh làm cho trái tim nhói lên, cô đè anh lại, nhanh chóng cướp chiếc nhẫn tới, thuận tay đeo vào đốt ngón tay thứ nhất của ngón trỏ.
Đây là thằng nhóc gì vậy, hung dữ không được mắng không được, cô mới nói một câu, ánh mắt kia của anh chẳng khác nào bị cả thế giới vứt bỏ, khổ sở đến mức làm cho ý chí sắt đá của cô cũng bị công phá trong vài phút.
Dụ Dao ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn thẳng vào anh hỏi: “Vì sao lại nghĩ đến chuyện cưới gả này?”
Nặc Nặc dừng ánh mắt trêи đốt ngón tay của cô, không nỡ rời đi, anh nhẹ giọng nói: “Mỗi một chú cún đều sợ xa cách chủ nhân.”
Dụ Dao tức cười, con trai Nặc Nặc còn học được cách gắp lửa bỏ tay người rồi, ý này là anh chỉ là một chú cún con bình thường, có mơ ước bình thường.
“Tôi cũng chưa từng nghe nói tới cún con nhà nào muốn kết hôn với chủ nhân.”
Nặc Nặc nhỏ giọng nhấn mạnh: “Bởi vì bọn chúng đều không thành tinh.”
Anh còn rất kiêu ngạo.
Dụ Dao cố gắng không để cho biểu cảm của mình mất khống chế: “Vậy thì càng không được, người và yêu tinh không phải cùng một giống loài, không thể lấy nhau.”
Cô ở bên này còn chưa nói xong, Kiều Nhiễm trông coi ngoài cửa phòng bệnh lỡ tay mở lớn âm lượng điện thoại, bộ phim mà cậu ta đang xem lại đúng lúc phát triển đến một câu thoại nào đó, trong lúc nhất thời chấn động điếc cả tai.
“Yêu tinh thì làm sao?! Ta lại muốn nghịch thiên mà đi, cùng con người kết hôn sinh con, cùng nàng sống hết cả đời này.”
Vẻ mặt Nặc Nặc kϊƈɦ động, anh còn muốn cẩn thận giữ gìn khuôn mặt xinh đẹp mà Dao Dao thích nên không dám quá hào hứng, câu lấy góc áo của Dụ Dao, sợ cô không nghe rõ, anh vội vàng phổ cập cho cô: “Dao Dao, trong phim nói rồi, có thể.”
Dụ Dao chỉ muốn giết chết Kiều Nhiễm ngay tại chỗ.
Không thể thực hiện được lý do thoái thác lừa gạt cún con, Dụ Dao không có cách nào, vẻ mặt cô trở nên hơi nghiêm túc, cô không còn nói đùa nữa mà ra sức bình thường nói: “Nặc Nặc, kết hôn là chuyện cực kỳ quan trọng trong đời, cũng là chuyện vô cùng nghiêm trọng, không thể chỉ bởi vì sợ xa cách, hoặc vì bất kỳ lý do gì đó không đủ thuần túy mà thực hiện.”
“Muốn kết hôn với một người thì chỉ có một nguyên nhân, đó là yêu người đó.”
“Nhưng không phải là loại yêu của thú cưng đối với chủ nhân.”
Dụ Dao vừa nói vừa chợt hiểu rõ, Nặc Nặc sợ hãi mất đi cô, trái tim cô không tự chủ được mà trở nên mềm đi, cô sờ lọn tóc của anh: “Tôi cũng giống như vậy, sẽ không kết hôn với người tôi không yêu… hoặc là yêu tinh.”
Nặc Nặc cắn môi đến mức môi ứ máu.
Cho nên không thể là anh.
Anh không có tư cách.
Anh chỉ là một chó tinh ngớ ngẩn đi đường nói chuyện đều cần cô dạy bảo, không hiểu được yêu mà cô nói, càng không xứng làm người được cô yêu, ngay cả một chút yêu thích và để ý của cô, anh cũng không biết là mình có thể nhận được hay không.
Trong ánh đèn, trong con ngươi của Nặc Nặc mà ngân hà xuôi dòng, anh dùng bàn tay sưng đau chống giường, cố gắng tới gần cô: “Dao Dao, thế nào mới có thể, được em yêu?”
Dụ Dao chỉ cho rằng anh có tâm tính của thú cưng nên cô không quá nghiêm túc, giống như trả lời câu hỏi của phóng viên, cô thuận miệng liệt kê ra mấy đặc trưng bình thường của bạn trai tiêu chuẩn: “Chu đáo? Biết kiếm tiền? Biết lãng mạn? Ít nhất ----”
Cô nhìn Nặc Nặc, muốn cười nhưng không cười mà nói: “Phải biết viết mấy chữ chứ nhỉ, nhận giấy kết hôn phải tự mình ký tên mà.”
Nặc Nặc ngơ ngác một chút, gương mặt và cổ cho đến xương quai xanh cùng đỏ lên, lỗ tai đỏ đến mức sắp nhỏ máu, ánh nước trong mắt gần như lay động ra lông mi, anh tủi thân xấu hổ mà ôm lấy đầu gối, chôn mặt vào đó.
… Anh còn không biết viết chữ mà đã vọng tưởng kết hôn với Dao Dao.
Anh thật sự là không biết xấu hổ.
Dụ Dao nhận lấy chiếc nhẫn không vì điều gì khác, chỉ là không muốn khiến Nặc Nặc thương tâm, nhìn hai bàn tay của anh, cô liền hiểu rõ đến cùng là cần bao nhiêu nghị lực và tâm tư để mài một gối gỗ không theo quy luật gì trở thành một chiếc nhẫn mượt mà.
Cô nói rất rõ ràng với Nặc Nặc: “Cứ coi như là tín vật giữa chó tinh và chủ nhân, hôm nay tôi lấy rồi thì sẽ không vứt bỏ anh.”
Nặc Nặc dựa vào cánh tay của cô, thẹn thùng nói: “Lần trước đi cửa hàng thú cưng, những con chó khác… đều có thẻ bài, tôi có thể có một cái không? Cái rẻ nhất, bằng nhựa, trông thế nào cũng được.”
Chỉ cần là cô cho.
Dụ Dao không biết nên khóc hay cười, làm một con cún con, con trai Nặc Nặc rất nghiêm túc.
Hai ngày sau đó, cảnh sát bên kia chính thức thông báo, Triệu Tư Kỳ bị bắt giữ, tiếp theo đó sẽ hết sức chỉnh lý chứng cứ và liệt kê rõ tội danh, cô ta phải đối mặt mới trách nhiệm hình sự về tội cố ý phóng hỏa cùng với số tiền bồi thường tài sản kếch xù.
Cho dù không có tiền bồi thường thì cũng có cách, cô ta có căn hộ ở thành phố hạng hai nào đó, vào lúc không thể khác được thì nó sẽ bị tòa án chấp hành dùng để bù vào tổn thất của tòa nhà bị thiêu hủy và đoàn làm phim.
Trong lúc đó, cảnh sát theo thường lệ đến hỏi thăm ý kiến của Dụ Dao, làm người bị hại trong vụ án phóng hỏa, thái độ của cô ở một mức độ nào đó cũng ảnh hưởng đến việc cân nhắc mức hình phạt cho Triệu Tư Kỳ.
Điều bất ngờ chính là, trước khi Dụ Dao mở miệng thì không biết làm sao mà vụ hỏa hoạn bị tung lên mạng, đoàn làm phim nhiều người nhiều miệng, số người trong cuộc lại quá lớn, muốn điều tra cũng không thể nào tra được.
Dụ Dao thân mang tin tức xấu, ngoại trừ lúc ban đầu tin tức bị tuôn ra dẫn tới sự kinh ngạc và đồng tình, nhưng sau khi nhân vật bị hại được xác định là cô thì hướng gió theo một cách tự nhiên mà bị xoay chuyển theo hướng kỳ lạ.
Rất nhiều người bình thường thì nhã nhặn khiêm nhường, nhưng khi mở điện thoại ra đăng nhập vào tài khoản clone thì lại có thể không có chút gánh nặng nào mà mở miệng nói lời hung ác.
“Dụ Dao? Ha ha, vậy thì chỉ có thể nói một tiếng đáng đời, vài ngày trước xào cho bản thân hot lên như vậy, đoán chừng ông trời cũng nhìn không nổi, muốn tới dùng lửa thật thiêu cô ta.”
“Sao cô ta đến đâu cũng có chuyện vậy, không phải là lại vì trở mình để nổi tiếng mà làm ra đấy chứ? Người cùng đoàn phim với cô ta thật là xui xẻo.”
“Lần trước Khương Viện bị cô ta trị, chịu thiệt thòi lớn, lần này lại là ai vậy.”
“Chẳng lẽ chỉ có tôi chú ý tới phim sao? Trước kia Dụ Dao nở mày nở mặt cỡ nào, bây giờ lưu lạc tới mức chỉ có quay loại phim rác rưởi không đủ tư cách này? Cái phim ăn chắc bị chấm 1 sao trêи Douban*.”
*Douban.com là một trang web dịch vụ mạng xã hội Trung Quốc ra mắt vào ngày 6 tháng 3 năm 2005 cho phép người dùng đăng tải nội dung liên quan đến phim, sách, âm nhạc cũng như các sự kiện và hoạt động đang diễn ra ở các thành phố của Trung Quốc.
“Chẳng trách người hâm mộ của sách ‘Minh Hôn’ đều đang điên cuồng mắng cô ta, nghe nói kịch bản bị đổi đến vô cùng thảm, hơn một nửa là có công lao của cô ta.”
Cảnh sát cũng không muốn để cho dư luận tiêu cực thêm một bước mở rộng, phối hợp với đoàn làm phim nhanh chóng đưa ra tuyên