Vỏ giấy hộp sữa bò có ba cạnh bị lõm vào, không phải do cún con trên đường từ trạm cứu trợ tới tìm cô làm rơi, thì cũng là do lúc đánh nhau đụng trúng.
Hiển nhiên cún con cũng vừa phát hiện ra đồ mình tặng cho cô đã bị hỏng, trong đôi mắt hơi có chút hơi nước tụ lại, gò má còn đỏ hơn ban nãy, buồn bã cúi đầu, nắm tay rút về.
Động tác của Dụ Dao còn nhanh hơn so với não bộ, lập tực nắm lấy cổ tay cún con, nhận lấy món quà của anh.
Lời nói nghiêm túc của Trần Lộ vọng lại bên tai cô: “Cô đừng để vẻ bề ngoài cậu ta lừa, tôi nghi ngờ cậu ta có máu làm phần tử phạm tội, người thì ngốc mà khả năng đánh nhau lại mạnh như vậy, vì một hộp sữa bò mà dùng bạo lực đánh úp người khác, đáng ra nên bắt về để giám sát.”
Sau đó hộp sữa bò được cún con mong đợi và ngượng ngùng nâng lên, giờ đã thuộc về cô.
Ngón tay Dụ Dao siết chặt, có lẽ Trần Lộ nói đúng, nhưng tự cô có mắt có tim, sẽ không dựa vào kết luận của người khác mà phán đoán một người. Ít nhất cô hiểu cún con, thuần khiết dễ bảo, đối xử với cô toàn tâm toàn ý, đánh cược cả tính mạng để cứu cô.
Cô không thể coi anh thành một người râu ria xa lạ được.
Dụ Dao nhìn đồng hồ một cái, từ danh sách thông tin tìm được dãy số trưởng khoa thần kinh bệnh viện trung ương, sau ba tiếng vang lên đã kết nối được: “Dao Dao, sao trễ như vậy còn gọi điện thoại cho dì, con không khỏe sao?”
“Dì Từ, ở chỗ con có một người bệnh rất nặng.” Dụ Dao nhìn qua cún con toàn thân đầy vết thương, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt anh, cho dù đã khó chịu đến mức hít thở cũng khó khăn, nhưng chỉ vì sự gần gũi của cô, mà con ngươi ảm đạm rung động lộ ra tia sáng.
Cô quyết đoán nói: “Vết thương ngoài rất nhiều, tâm trí không ổn cho lắm, hiện tại con muốn dẫn đến nhờ dì khám một chút.”
Chủ nhiệm Từ thoải mái đồng ý: “Vừa lúc dì ở bệnh viện làm thêm giờ, bọn con đến đây đi.”
Sau khi Dụ Dao cúp điện thoại, cô đắn đo đưa tay ra, đẩy trán cún con một cái, cố gắng giảm bớt diện tích tiếp xúc, tránh hình thành cho anh ỷ lại mình nhiều hơn: “Đi ra.”
Cún con nói gì nghe nấy, men theo hơi ấm trên ngón tay cô, từ lỗ hổng nhỏ bò ra ngoài, cố hết sức dựa sát tường đứng ngay ngắn.
Dụ Dao kéo anh ngồi xuống bậc thang, khom người dặn dò: “Tôi lên lầu cho chó ăn trước, chờ xe đến sẽ xuống ngay, tôi dẫn anh đi bệnh viện”
Nói qua nói lại ba lần, cảm thấy anh đã hiểu, cô mới đứng dậy đi lên trên, đi được hai bước lại nghe thấy thanh âm khác lạ. Cô quay đầu nhìn lại, mắt cún con hốt hoảng, chóp mũi cũng đỏ, nhắm mắt theo đuôi đi đằng sau cô giống như làm sai việc gì.
Dụ Dao bất đắc dĩ không thể làm gì khác đành dẫn theo anh. Đến cửa phòng ở tầng ba, anh tựa như biết mình không được chào đón, không dám tiến lên, đàng hoàng ngồi ôm đầu gối ở bên ngoài, nghiêng đầu nhìn cô.
… Dễ, dễ thương.
Hai bên thái dương Dụ Dao không ngừng giật giật, quyết định không đóng cửa, vừa đi vào Xoài đã bổ nhào tới, cô ôm lấy thằng nhóc này, nhẹ giọng dỗ nó hai câu, lấy thức ăn cho chó đổ vào chậu đồ ăn, cho nó ăn.
Cún con nằm trong chỗ mờ tối, nhìn trừng trừng vào bên trong nhà, lông mi run rẩy, môi khô khốc mím chặt, nhẹ nhàng nuốt nước bọt.
Dụ Dao mở tủ quần áo tìm một chiếc áo khoác oversize lớn nhất, tiện tay cầm lấy một tập khăn ướt, đúng lúc xe của Bạch Hiểu đã tới dưới lầu, cô lấy áo khoác trùm lên trên người cún con: “Đi thôi, đi gặp bác sĩ.”
Bạch Hiểu thề với trời, trước buổi tối hôm nay, miệng anh ta chưa bao giờ há to đến như vậy.
“… Mẹ nó đây là ai?”
“Cô vội vội vàng vàng hơn nửa đêm gọi tôi đi bệnh viện, sao còn dẫn theo một người nữa?”
Dụ Dao tranh thủ nhìn Bạch Hiểu một cái, tạm thời không giải thích sự bất ngờ tối nay, lạnh lùng nói: “Cún con lang thang, không phải anh đề nghị tôi nhặt về à?”
Nhịp tim Bạch Hiểu lên thẳng đến hai trăm tám, lái xe chạy như điên, trên đường đến bệnh viện, anh ta vểnh tai nghe động tĩnh ghế sau, mỗi một phút đều cảm thấy mình sắp điên mất rồi.
“Khăn ướt đây, anh tự lau mặt một chút, khóe miệng cũng rách rồi.”
“…”
Nội tâm Bạch Hiểu không ngừng chửi bậy: Sao miệng lại rách, cắn, cắn à? Chẳng nhẽ do hôn môi quá mãnh liệt? Sao Dụ Dao có thể hung ác như vậy!
“Không hiểu, hay là không còn sức nữa rồi?”
“…”
Con ngươi Bạch Hiểu chấn động: Đến cả sức cũng không còn! Giữa đêm khuya, một người đàn ông lâm vào tình trạng như này thì còn có thể là vì gì chứ, không phải là trên, trên giường dùng sức nhiều quá sao!
Một lát sau, giọng nữ nhẹ “Chậc” một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Được, tôi lau cho anh, nhưng mà tôi không biết nặng nhẹ, anh đau cũng đừng khóc, mở áo sơ mi ra chút đi, cổ còn dính máu.”
Gương mắt tuấn tú của Bạch Hiểu vàng tái đi, rung động đến mức hoài nghi nhân sinh: Anh quen Dụ Dao mấy năm, giờ mới biết được cô còn có sở thích bạo dâm đấy?
Trăng thanh gió mát, nữ minh tinh lẳng lơ cắn nát môi thiếu niên tuấn tú nhà người ta, phiên vân vũ khúc*, đến mức không còn sức để lau mặt, ngay cả cổ trắng thon dài như vậy cũng phải đổ máu?
(* Xuất phát từ “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” – “Ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa”, nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi thất thường, khó đoán. Ở đây dùng với nghĩa bóng chỉ sự mây mưa, giao hòa quấn lấy nhau giữa hai người trai gái.)
Khó trách phải đến bệnh viện ngay trong đêm.
Nào còn nhân tính, cặn bã đến cùng kiệt.
Ở ghế ngồi phía sau, Dụ Dao bật đèn, rút ra khăn ướt khử khuẩn từng chút một mà lau khóe miệng cho cún con, tiếp đó lau đến mi mắt, gò má, lúc chạm phải vết thương anh vô cùng đau đớn, cắn răng chịu đựng, sán đến gần hơn một chút, dùng vầng trán đã chùi sạch sẽ len lén chạm cô.
Bạch Hiểu nhìn qua kính chiếu hậu thấy được, nội tâm như động đất cấp tám.
Thiếu niên tuấn tú bị chơi hỏng còn lấy lòng cô, quả thực quá thê thảm, anh ta muốn khóc thành tiếng.
Phòng khám khoa thần kinh bệnh viện đèn sáng suốt đêm, chủ nhiệm Từ ngồi trong phòng làm việc, cố hết sức đè sự ngạc nhiên xuống, sắc mặt như thường trước bệnh tình không nhẹ của cún con.
Dụ Dao là con gái duy nhất của bạn thân bà. Kể từ năm ngoái, sau khi những người yêu thương lần lượt qua đời, Dụ Dao mất đi cha mẹ, tính tình càng ngày