Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Buổi chiều sau khi rời khỏi nhà riêng, Dung Dã không sai giây phút nào mà bước vào phòng họp, che giấu kín kẽ sự hạnh phúc mà anh nghĩ cũng không dám nghĩ, quay về làm Dung nhị thiếu âm u tàn ác ngạo mạn kia.
Trước khi chạy đến rạp chiếu phim gặp Dụ Dao, anh đã tiêu hao gần bảy tiếng đồng hồ trong cuộc họp mang tính quyết định của ban giám đốc tập đoàn, thần kinh mỗi phút mỗi giây đều kéo căng trêи mũi đao nhưng sắc mặt từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi, hờ hững nhìn chăm chú vào trò khôi hài cuồng loạn của nhà họ Dung.
Những năm trước kia anh nhẫn nại và chuẩn bị, trong mười mấy ngày quay về nhà họ Dung, anh ung dung thản nhiên mà thu hoạch, bởi vì phản ứng đủ an toàn của Dụ Dao, trước mặt Dung Thiệu Lương anh không tồn tại sự uy hϊế͙p͙, mọi thứ đều nhanh chóng tiến triển dựa theo con đường anh đã trải sẵn.
Bởi vì anh và Dung Thiệu Lương mất tích gần nửa năm, hai cha con hoàn toàn không chống đỡ nổi đại cục kia chỉ lo mạnh mẽ đoạt quyền, làm cho tầng quản lý của tập đoàn trở nên rối loạn, nhà họ Dung không thể rung chuyển của trước kia hiện tại cũng vô cùng hỗn loạn.
Nhóm đại cổ đông đã từng thử khoảng thời gian không bị Dung Thiệu Lương áp chế, đương nhiên là không chịu quay về dưới sự chuyên chế tuyệt đối kia, họ đều đang nỗ lực đề cử con cháu nhà họ Dung mới mà mình nâng đỡ lên nắm quyền.
Càng như vậy thì Dung Thiệu Lương đã đi qua cửa âm phủ một lần càng không muốn tự mình quay lại, sợ lại có nguy hiểm.
Cũng chỉ có càng cấp bách mà đẩy anh lên chủ vị, làm một công cụ có thể điều khiển, dùng để gánh chịu nguy hiểm, dẹp yên chướng ngại.
Chờ sau khi thủ đoạn và tiếng xấu của Dung nhị thiếu hoàn toàn dẹp được phiền phức trong tập đoàn, mọi thứ đều kết thúc thì Dung Thiệu Lương sẽ hoàn toàn xóa bỏ “Dung Dã” vốn không nên tồn tại này, lại chọn một người cháu sạch sẽ của nhà họ Dung chân chính để kế thừa gia sản.
Cuộc họp giằng co đến đêm khuya, mỗi người đều lật ra át chủ bài vài vòng, Dung nhị thiếu vẫn lấy được quyền hành của nhà họ Dung.
Một đám lão già ngồi vây quanh trợn mắt đến sắp nứt, có người kϊƈɦ động đột nhiên nhảy dựng lên mắng: “Một thằng con hoang có mẹ sinh không có mẹ nuôi! Từ nhỏ làm sao mà lớn lên?! Còn không được tính là người bình thường! Dựa vào cái gì mà nắm quyền này?!”
Anh ở bên cạnh bạn mở rộng hai chân, chậm rãi đứng lên, ánh mắt liếc nhìn qua mỗi người, anh nhếch khóe môi lên, trả lời mấy chữ: “Chỉ dựa vào việc tôi muốn.”
Cả phòng im lặng.
Giờ phút này không có ai nghi ngờ, Dung nhị thiếu lấy được quyền hành mà anh muốn, mạng mà anh muốn thì cũng có thể lấy được.
Sau khi có kết quả, Dung Thiệu Lương thỏa mãn mà theo thân tín muốn đi, đèn thủy tinh treo trêи đỉnh đầu lại đột nhiên rơi xuống, người khác không phản ứng kịp, mà anh thì tiến lên một cách tự nhiên, tự mình ngăn cản cho Dung Thiệu Lương, cánh tay bị đập tạo thành một mảng vết thương.
Dung Thiệu Lương vững tin không nghi ngờ, chuyện ngoài ý muốn này là do cổ đông nào đó thiết kế trả thù, mà cơ hội tốt như vậy, Dung Dã lại không nhìn ông ta chết, không tiếc bản thân phải bảo vệ ông ta, chẳng khác gì là quyết một lòng phụ thuộc rồi.
Quả nhiên chỉ là một con chó có thể bị tiền tài quyền lực mua chuộc.
Dung Thiệu Lương càng yên tâm với anh hơn.
Chỉ là Dung Thiệu Lương thực sự không đủ hiểu người mà một tay mình tạo ra, Dung Dã muốn làm gì chưa bao giờ suy nghĩ đến an nguy của bản thân.
Anh muốn Dung Thiệu Lương đau đầu, vậy thì mình cũng đau, muốn tiến thêm một bước tín nhiệm, vậy thì có thể lấy máu để đổi.
Anh mượn cớ đến bệnh viện xử lý vết thương để rời khỏi tòa nhà của tập đoàn, ngồi trong xe của mình, đeo ống nghe lên, bên trong truyền ra âm thanh ở bên kia của máy nghe trộm.
Thân tín của Dung Thiệu Lương đã sớm là người của anh rồi.
Tiếng mỉm cười của lão già xen lẫn với tiếng dòng điện rất nhỏ, truyền vào tai anh một cách rõ ràng.
“Dung Dã không bị khống chế? Không thể nào.”
“Khẩu vị của nó đã sớm được nuôi đến kén ăn rồi, tiền tài quyền lực có thể khiến nó si mê, ngoại trừ nhà họ Dung, ngoại trừ tôi thì ai còn có thể cho được, huống chi...”
“Lâu thì nửa năm, nhanh thì hai ba tháng, chờ Dung Dã hết giá trị sử dụng thì nên để nó biến mất rồi.”
Nhiều mặt tối không thể lộ ra ánh sáng đều được buộc trêи người nó, chuyện nào cũng liên quan tới nó, nó không cắt đuôi được, tôi mệt rồi, đã không muốn dính đến những thứ đó nữa, sau này con cháu nhà họ Dung cũng sạch sẽ, làm chút việc kinh doanh ngoài mặt là được rồi.”
“Thời điểm vừa đến, để Dung Dã mang theo những vết nhơ kia cùng chết đi, tôi chết cũng yên tâm rồi.”
“Dung Dã…”
“Chỉ là một vũ khí điên cuồng được tạo ra từ những thứ cực đoan, ngay cả cái tên này cũng không thuộc về nó, cậu không thể xem nó như một người có tình cảm bình thường.”
“Nó cũng không biết, hai mươi mấy năm qua mẹ nó cũng chưa từng một lần hỏi đến nó, thậm chí sau này danh tiếng của Dung nhị thiếu truyền đi, mẹ nó cũng cảm thấy buồn nôn.”
“Đứa trẻ mà ngay cả mẹ ruột của mình cũng chán ghét vứt bỏ, sinh ra vốn chính là một sai lầm, tôi để cho sai lầm như thế trở nên có ích đã là làm từ thiện rồi.”
“Dung Dã trời sinh chính là có số mệnh này, không có cách nào, nó lớn lên thành ma quỷ rồi thì nên bị diệt trừ.”
“Ma quỷ… sao có thể hy vọng xa vời sống cuộc sống bình thường, ai sẽ gần gũi nó, tốt với nó? Ai sẽ không sợ chết mà yêu nó như vậy? Nó biến thành con chó mất trí, Dụ Dao mới nhận giữ nó, chờ nó vừa khôi phục rồi, cô ta cũng lập tức né tránh.”
“Hiện thực có tàn khốc hơn nữa thì Dung Dã cũng nhất định phải chấp nhận, bộ mặt thật của nó, từ nhỏ đến lớn đều không có tư cách được yêu thương, chỉ có thể đi chết đợi kiếp sau thôi.”
Tiếng vang trong tai nghe tiếp tục không ngừng, lúc đó Dung Dã ngồi ở hàng ghế sau của xe, lộ ra nụ cười dưới ánh đèn lưu chuyển bên ngoài cửa sổ xe.
Nụ cười tàn nhẫn, cũng tập mãi thành quen.
Anh không thèm để ý, đã sớm thích ứng rồi nhưng lời mà Dụ Dao chính miệng nói vào mấy tiếng trước đâm vào trong lòng anh, lại nổi lên sự chua chát vô tận.
Dao Dao sẽ hối hận sao?
Có phải là nhất thời xúc động, bị những tượng gỗ đó, bị việc anh rút máu làm mê hoặc không.
Người cô yêu là Nặc Nặc, làm sao có thể… thật sự muốn Dung Dã.
Anh không kịp chờ đợi mà muốn xác nhận, muốn nghe Dụ Dao nói lại lần nữa, lại gọi anh một tiếng “A Dã”.
Vết thương của anh không đau, chảy máu cũng có thể tiện tay lau đi, mấy ngày không ngủ cũng không quan trọng, mặc kệ là đêm có khuya hơn nữa thì anh chỉ muốn gặp cô.
Dung Dã chống Dụ Dao trêи ghế ngồi của rạp chiếu phim, xoa khuôn mặt nóng hổi của cô rồi lần nữa áp xuống, mãi mãi không biết thỏa mãn mà dây dưa hôn lấy, không cho cô có cơ hội từ chối, một mực phóng túng.
Anh giống như không bị khống chế mà cố ý lộ ra mặt ác liệt và âm u thuộc về Dung Dã, biết rõ là làm trái lại với yêu cầu của cô, cũng thật sự muốn cho cô thấy.
Em nhìn đi… người mà buổi chiều em hôn, tín nhiệm, chính là một người ngang ngược không được người khác yêu thích như thế.
Sợ bị chán ghét, càng sợ cô đổi ý.
Mỗi một lúc hô hấp, Dung Dã đều đang im ắng nói với Dụ Dao, anh quá muốn.
Muốn hôn, nhiều hơn nữa là xâm chiếm, thỏa thích có được cô.
Muốn được cô yêu, được quan tâm.
Muốn cô tiếp nhận.
Muốn cho dù có gỡ bỏ thân phận của Nặc Nặc thì cũng có thể được cô chấp nhận.
Muốn một mái nhà có cô.
Dụ Dao được anh hôn đến mức không có sức giãy giụa, trêи thực tế thì trong lòng cũng không muốn phản kháng, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người này ngày càng cao, tình thế cướp đoạt quen thuộc đã bành trướng vô hạn.
… Không thể dung túng được.
Cô cực lực duy trì sự tỉnh táo, vặn cái cằm lạnh buốt của anh: “Vẫn chưa đủ?! Có người theo đuổi người ta như anh sao!”
Thế mà cô còn tưởng rằng Dung Dã có thể nghe lời! Thật sự là đã mơ giữa ban ngày, làm nửa ngày hóa ra tên điên đợi cô ở chỗ này.
Trong mắt Dung Dã đều là sự điên cuồng: “Thật sự để anh theo đuổi à? Em nhất định muốn anh sao? Có phải em không thấy rõ… rốt cuộc Dung Dã là hạng người gì không?”
Trêи mặt anh không có chút yếu ớt nào, không còn là cún con có tâm tình gì cũng phơi bày ra, anh biết giấu giếm, biết chịu đựng, một mình áp chế rất sâu.
Dụ Dao lại có thể hiểu rõ.
Hôm nay A Dã gặp chuyện rồi, đang khổ sở, không phải anh nghi ngờ cô, anh đang nghi ngờ chính anh.
Dụ Dao đột nhiên đứng dậy, kéo lấy anh rồi đè anh ngồi xuống vào cái ghế bên cạnh, đảo khách thành chủ, cô đè bả vai anh, cúi người nhìn gần: “Vậy em hỏi anh, nếu như em thật sự bị anh dọa sợ mà đổi ý thì anh muốn làm thế nào, buông tay sao?”
“Buông tay? Trừ phi anh chết.” Đôi mắt đen nhánh của anh ở trong quang ảnh của phim nhìn qua cô, anh cười yếu ớt nói: “Sẽ cướp tới tay, ép buộc em, đóng vai thành Nặc Nặc, lừa em mềm lòng, lại lừa em yêu anh.”
Đây là mới là con đường mà anh cho rằng mình vốn phải đi.
Dụ Dao không hình dung được cảm xúc lan tràn trong lòng, đắng cay ngọt ngào chua chát, khuấy đảo đến không phân rõ.
Tên điên quá vô lại, không thể tin là anh đã được tiếp nhận, còn không chịu nhả ra, muốn ngậm cô đến chết.
Cô đè nén cảm xúc, đứng thẳng người, khoanh hai tay trước ngực, giả vờ như rất bình tĩnh mà dò xét Dung Dã từ trêи xuống dưới, dùng sức nhíu chặt mi tâm.
Dung Dã nắm lấy tay vịn, đốt ngón tay không ngừng siết chặt.
Cuối cùng Dụ Dao cũng mở miệng nói chuyện.
“Hiện tại anh quá gầy rồi, vừa nhìn là biết không ăn uống đàng hoàng, không đủ dinh dưỡng, em không thích.”
“Tơ máu trong mắt quá nhiều, tiều tụy như vậy, mấy ngày không ngủ rồi?! Không thích.”
“Suy nghĩ gì cũng không chịu nói thẳng, mang theo gai, anh xem con trai Nặc nhà em, từ trước đến nay cái gì cũng nói thẳng cho em biết, anh như vậy em cũng không thích.”
“Cố tình làm bậy, chưa bao giờ đề cao bản thân, anh xem xem anh đã bị thương bao nhiêu! Tay của anh không phải làm từ nhịt sao? Máu không đáng quý sao?! Hiện tại trong tay áo lại giấu vết thương mới đúng không, đừng hòng giấu giếm em! Em vô cùng không thích anh như vậy!”
Dung Dã dựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu nhìn cô chăm chú, ánh sáng trong mắt sáng sáng tối tối, yết hầu khó khăn nhấp khô.
Giọng nói Dụ Dao nhẹ nhàng rơi xuống, sự sắc bén trong mắt cũng tản ra, giọng mũi nặng nề nói: “Nhiều chỗ khiến em không hài lòng như vậy…”
Cô bất đắc dĩ mà cong mày, sờ tóc anh: “Nhưng mà có cách nào chứ, cả người A Dã, em thật sự rất thích.”
Ở giữa lông mi màu mực đậm của Dung Dã là một mảng màu nước.
“Cho nên anh...” Dụ Dao dùng đầu ngón tay chọc vào thái dương của anh: “Có thể theo đuổi em đàng hoàng không?”
“Được.” Dung Dã đã nói rất nhiều lần, nói mãi đến khi lạc cả giọng.
Anh ôm lấy eo Dụ Dao, sức lực rất mạnh, anh dựa sát vào ngực cô, che đi màu đỏ nơi khóe mắt: “Vậy Dao Dao cũng đồng ý với anh, chuyện sau này đều giao hết cho anh làm, không cho phép em đến gần người khác nữa, nhất là Thẩm Diệc.”
“Em mà còn gần gũi với hắn nữa, anh không biết…” Anh nói thấp giọng lành lạnh: “Anh sẽ như thế nào.”
Dung Dã ngẩng đầu, ấn chặt vòng eo nhạy cảm của cô, đôi mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm.
“Em từng thấy Nặc Nặc ghen rồi.”
“Dung Dã bị em ép buộc lại phải nhịn xuống, em cũng thấy rồi.”
“Nhưng em vẫn chưa từng thử A Dã không bị khống chế.”
“Dao Dao… đừng thử, em sẽ chán ghét anh.”
Ngày hôm sau Dụ Dao liền nhìn thấy tin tức ngắn gọn về việc Dung Dã nắm quyền hành, đều biết nội dung càng ngắn thì sự việc càng lớn, tùy tiện kèm thêm mấy tấm ảnh cũ của anh đủ để cả internet hưng phấn kϊƈɦ động.
Cô có linh cảm, sẽ nhanh thôi, Dung Dã đã chạy tới bên bờ vực mà anh thiết lập, sẽ phải dấy