Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Dụ Dao vẫn còn ở phim trường, tối nay là phần diễn kết thúc của cô, bây giờ đến lượt cô đi quay rồi nhưng xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, những tin tức khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối kia được treo trêи trang đầu, ai cũng không đành lòng lên tiếng gọi cô dưới tình huống như vậy.
Dụ Dao chủ động từ trêи ghế đứng lên, cởi áo choàng, xoa xoa cánh tay rét run, chuẩn bị đi quay.
Tống Lam mới lấy lại tinh thần từ trong lời nói của Dụ Dao, cô ấy không nghĩ tới người khác đều căm phẫn sục sôi, người trong cuộc chân chính lại không nghi ngờ Dung Dã chút nào, ngay cả dao động cũng không có sao? Làm sao có thể?
Cô ấy không khỏi đuổi theo hai bước: “Dụ Dao, em cứ có lòng tin là không phải Dung Dã đến vậy sao? Hiện tại là bằng chứng như núi đó!”
Dụ Dao dừng bước, trong đôi mắt hạnh nhân là gợn sóng chảy xuôi, cô quay đầu lại hỏi cô ấy: “Trước tối hôm nay, cả internet thấy là bố em sợ tội tự sát, không phải cũng là bằng chứng như núi sao?”
Tống Lam khẽ giật mình, lập tức im bặt.
“Em biết Dung Dã, không phải từ bản tin và lời nói của những người khác, em tự mình cảm thụ trong khoảng thời gian dài như vậy, em có mắt, có tim, cũng có sự phán đoán tối thiểu nhất giữa người yêu với nhau, những cái này là đủ rồi.”
Dụ Dao khẽ nói: “Nếu như Dung Dã là kẻ cầm đầu, dù là lúc anh ấy làm Nặc Nặc không còn ký ức, nhưng một khi anh ấy khôi phục ký ức, nhớ ra mình là ai thì không thể nào tới gần em nữa, anh ấy hiểu hơn bất cứ kẻ nào, mạng của bố mẹ em là mối hận mà em mãi mãi không vượt qua được.”
Mi mắt cô run rẩy: “Nếu như thật sự là anh ấy thì với tác phong cực đoan kia, có lẽ anh ấy tình nguyện tự sát cũng sẽ không đến làm tổn thương em hai lần, nếu như anh ấy muốn chuộc tội với em thì hoàn toàn sẽ không dùng tình cảm vật chất để đền bù, anh ấy sẽ để mạng lại chuộc.”
“Bên ngoài có ầm ĩ lớn hơn nữa thì trong mắt em, thật ra sự thật rất rõ ràng…”
“Dung Dã không những không phải mà anh ấy còn dưới tình huống em không biết mà thay em cõng những gánh nặng này, anh ấy càng không làm những chuyện phạm pháp kia.” Giọng điệu Dụ Dao chậm chạp mà kiên định: “Cho nên mặc kệ khó khăn cỡ nào, anh ấy cũng dám tìm em hết lần này tới lần khác, dám bảo em chờ anh ấy, cầu xin em yêu anh ấy, cũng bởi vì anh ấy không thẹn với lương tâm.”
Cũng không đúng.
Có lẽ là anh hổ thẹn.
Anh vơ hết trách nhiệm vào mình, cảm thấy là anh không bảo vệ tốt cho bố mẹ của cô.
Tống Lam vẫn khó có thể tin được, dưới sự đả kϊƈɦ đột nhiên như vậy, Dụ Dao còn có thể duy trì sự tỉnh táo và tín nhiệm, đổi thành những người khác thì đoán chừng đã sụp đổ đến mức mất phương hướng rồi.
Cô ấy không nhịn được mà truy hỏi ngọn nguồn: “Nhưng lỡ như thì sao? Em cũng là phán đoán theo cảm giác, không thể hoàn toàn cam đoan là mình đúng, lỡ như Dung Dã chính là tội ác tày trời thì sao?”
Dụ Dao cong môi, khóe mắt cuối cùng cũng tiết ra một mảng đỏ mờ mịt: “Lần trước ở hội sợ, sự chấn động mang đến cho em không nhỏ hơn bây giờ, em tin anh ấy, cược thắng rồi.”
“Lần này cũng giống như vậy, có thể bản chất của em chính là dân cờ bạc.” Cô đứng dưới ánh đèn của phim trường và ánh trăng, mặt mày trong sáng: “Em còn nguyện ý lấy bản thân mình cược ván này, em vẫn tin tưởng, anh ấy sẽ không để em thua.”
Bầu không khí của phim trường trang nghiêm bi phẫn, Dụ Dao không nói nhiều nữa, lấy ra trạng thái tốt nhất để quay xong hết chức trách cảnh phim cuối cùng, lúc đạo diễn hô “Cắt” rồi vỗ tay, bên ngoài đã có một đám truyền thông và chó săn vọt tới, trông dáng vẻ là chuẩn vị bao vây tấn công cô.
Dụ Dao nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, đi đến phòng hóa trang dưới sự che chở của Tống Lam và trợ lý, đầu óc không rảnh rỗi, nhiều lần suy nghĩ xem hiện tại Dung Dã có tình huống như thế nào.
Những tin tức trêи mạng làm người nghe kinh sợ kia càng giống như là sản phẩm do gia tộc nhà họ Dung làm ra trong lúc đánh cờ, có thể sử dụng tài khoản offical để đăng bài, nhất định là tác phẩm của Dung Thiệu Lương.
Dung Thiệu Lương muốn lợi dụng chuyện của bố mẹ khiến cô thất thố, lấy ra chi phối Dung Dã, rõ ràng là không đạt được mục đích, thế là lập tức đổi đường, dùng độ hot cao trào của hai ngày trước làm bước đệm, bỗng nhiên tuyên bố với công chúng rằng Dung Dã là hung phạm, trực tiếp đẩy anh đến đầu sóng ngọn gió, để dư luận tiêu cực phát huy tối đa.
Công khai toàn diện tội ác ra bên ngoài, còn có chứng cứ, chứng minh những chuyện này không phải là do bịa đặt mà thật sự tồn tại, vậy thì bước kế tiếp là gì.
Dung Thiệu Lương không tiếc làm tổn hại đến hình tượng và độ tín nhiệm của tập đoàn cũng muốn làm như vậy, là muốn cùng hủy diệt Dung Dã và những mặt ghê tởm này sao?!
Rất nhiều vụ án mà trước kia tò mò nghe được từ chỗ Dụ Thanh Đàn quay về trong đầu Dụ Dao, phương pháp vừa giải quyết đấu tranh gia tộc lại có thể khiến tội ác biến mất chính là khiến người có sự uy hϊế͙p͙ kia, cõng theo mặt đen tối trí mạng đi chết.
Chỉ cần không còn người nữa thì cái gì cũng có thể chôn vùi được.
Dụ Dao không ngăn được sự rét run từ trong xương cốt, cắn răng thật chặt, cố gắng nuốt xuống sự chua cay và đắng chát đang xông tới.
Nếu như cô cược đúng, vậy thì chuyện xấu của nhà họ Dung đều là thật, nhưng người làm không phải là Dung Dã, Dung Thiệu Lương muốn anh gánh vác những thứ này, mãi mãi ngậm miệng.
Đi đến một bước này, thứ mà Dung Dã gặp phải vào giây phút này là sự nguy hiểm tính mạng, đúng không.
Dụ Dao đứng trong phòng hóa trang, chống tay lên mép bàn, nhiều lần hít thở sâu, ra lệnh cho mình đừng loạn trận tuyến, Dung Dã không nói tiếng nào mà đợi cô nhiều năm như vậy, làm sao cô lại không thể kiên trì ổn định, tiếp tục chờ anh mấy tiếng, mấy ngày?!
Nhưng tính mạng của Dung Dã đang treo trêи lưỡi dao vô hình, trái tim Dụ Dao bị sợi gai mọc đầy siết chặt, sắp không thể thở được.
Cánh cửa sau lưng cô đột nhiên bị gõ vang.
Dụ Dao bỗng nhiên quay đầu, đè thấp giọng nói hỏi: “... Ai vậy?”
Nếu như là đám Tống Lam bọn họ, hoặc là đồng nghiệp trong đoàn làm phim thì tất cả mọi người sẽ chủ động tự giới thiệu, ít nhất cũng sẽ phát ra tiếng để cô biết là ai, nhưng bây giờ thì không đúng lắm.
Không trả lời cũng không được, cửa cũng không khóa, nếu đối phương xông vào thì cô cũng không có cách nào.
Người ngoài cửa dùng tốt độ nói gấp rút, thấp giọng nói: “Cô Dụ, nhị thiếu bảo tôi tới tìm cô!”
Mạch đập của Dụ Dao nhảy lên một cái, không đợi cô lên tiếng, người đàn ông bên ngoài liền vặn cửa đi vào, vẻ mặt cấp bách, trêи trán đều là mồ hôi: “Nhị thiếu bảo tôi tới đón cô đi, cô bên này gặp nguy hiểm, anh ấy nói, chân tướng liên quan tới bố mẹ cô, anh ấy sẽ giải thích trực tiếp với cô!”
Dường như sợ Dụ Dao không tin, người đàn ông lấy ra một vật, bày ra cho cô xem: “Anh ấy bảo tôi cho cô xem cái này, cô có thể yên tâm.”
Là một sợi vòng tay.
Thẻ bài cún con từ gốm thủ công, hai bên buộc dây đỏ.
Cô tự tay làm cho Nặc Nặc.
Trái tim cô bị đè nặng một cái, muốn nhận lấy theo phản xạ, bước chân đã đi theo ra ngoài theo bản năng, người đàn ông lại thu lại, nhanh chóng nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước, lên xe rồi cô từ từ xem, chậm thêm thì không còn kịp nữa!”
Ngoài cửa còn có năm sáu người đàn ông đều cao lớn cười tráng đứng đó, đều đang nhìn chăm chú vào Dụ Dao.
Dụ Dao đột nhiên dừng lại, tránh về phía sau, ánh mắt nóng rực trong phút chốc chuyển sang lạnh lẽo.
Thẻ bài cún con được làm vô cùng giống, nhưng vừa rồi lúc người đàn ông thu lại, cô nhìn thấy mặt sau, cũng không có tên Nặc Nặc mà cô khắc lên, hẳn là moi ra được ảnh chụp trước kia bị lộ ra của Nặc Nặc, có hình ảnh anh mang vòng tay, lại tìm đến cùng một cửa hàng gốm sứ để mô phỏng lại.
Tất cả đều là giả, vòng tay giả, người cũng giả!
Người của Dung Dã sẽ không đẩy tất cả mọi người bên cạnh cô ra, mang một một mình cô đi!
Dụ Dao lùi về sau, lập tức nhấn sáng điện thoại muốn gọi điện, ánh mắt người đàn ông thay đổi, gã đưa tay cướp lấy, một đám nhìn chằm chằm ở bên ngoài cũng xông tới.
Là Dung Thiệu Lương! Muốn mang cô đi áp chế Dung Dã đúng không?!
Vậy thì chứng tỏ hiện nay Dung Dã không nguy hiểm, anh còn sống rất tốt! Thậm chí là đang điên cuồng phản công mới có thể khiến cho Dung Thiệu Lương làm như vậy!
Dụ Dao cầm ấm nước trêи bàn nện về phía mặt của người đàn ông, nhân cơ hội xông ra ngoài, bị một đám tay sai sắc mặt dữ tợn ngăn lại, bọn chúng tiến lên muốn vặn cánh tay cô.
Lúc cô không có đường để đi, bên ngoài đã được dọn dẹp, trong hành lang vắng vẻ đột nhiên vang lên tiếng bước nhân gấp rút.
Mấy giây sau, cánh cửa khép hở của phòng hóa trang bị một cây gậy batoong đẩy mạnh mở ra, “Ầm” một tiếng đụng vào tường, Trình Hoài Sâm mang theo mười mấy người vênh vang đứng ở cửa, hai mắt màu xám trắng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tình cảnh bên trong phòng, ông trầm giọng nói: “Nhà họ Trình chúng ta có nhỏ bé hơn nữa thì cũng không đến nỗi để con trẻ bị người bắt chẹt như thế!”
Dụ Dao giật mình nhìn ông, nhất thời quên hành động.
Trình Hoài Sâm nện gậy xuống đất, “Đùng” một tiếng vang lên, đám người chờ lệnh ở phía sau nhanh chóng lách qua người ông tiến lên, bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, khống chế lại những tên tay sai thô bạo trong phòng hóa trang rồi trực tiếp kéo ra ngoài.
Trình Hoài Sâm lạnh lẽo cười: “Có biết bây giờ là thời đại nào rồi không? Cho rằng không có vương pháp thật sai sao? Tất cả cút đến cục cảnh sát thành thật bị giam giữ cho tao, người chủ kéo dài hơi tàn kia của chúng mày, tao thấy cũng không sống tốt được mấy ngày nữa đâu.”
Trong mấy phút, hiện trường được kiểm soát, một nửa người rời đi, một nửa còn lại ở lại trông coi, Dụ Dao chuyển động yết hầu mấy lần, mím chặt môi.
Giọng điệu Trình Hoài Sâm không tốt: “Mặc kệ xảy ra chuyện bao lớn cũng sẽ không gọi một cuộc điện thoại về nhà đúng không? Ông chỉ ép cháu kết hôn, lại không ép cháu mất mạng!”
Dừng lại một chút, dường như ông không muốn nhờ ơn, cũng không điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, ông quặm mặt, cứng rắn nói: “Là Dung Dã đưa tin bảo ông tới, may mà kịp, quay phim xong rồi đúng không, đừng đi đâu cả, đi theo