Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Mấy tháng trước khi sinh, Dụ Dao đã sớm thương lượng xong với ông xã, không muốn đi đến trung tâm ở cữ ở bên ngoài, vẫn thích ở trong nhà mình, khi đó Dung Dã nhìn qua các trung tâm trong thành phố mấy lần, không có một chỗ nào có thể để vào mắt, nghe Dao Dao nói vậy, anh lập tức gật đầu đồng ý.
Anh muốn muốn giao Dao Dao cho bất cứ người nào, mình tự tay chăm sóc mới yên tâm.
Dụ Dao sinh nở thuận lợi, tình trạng khôi phục cũng rất nhanh, theo lý thuyết thì khoảng ba ngày là có thể xuất viện, nhưng Dung Dã kiên trì nên vẫn ở lại thêm hai ngày, bên bệnh viện làm kiểm tra cẩn thận cho Dụ Dao, đảm bảo thật sự không có vấn đề, anh mới bằng lòng đưa bà xã đi.
Dung Dã đã sớm chuẩn bị đội ngũ y tế ở nhà chờ lệnh, ba bốn dì chăm sóc Hoa Đào Nhỏ, bác sĩ dinh dưỡng và các đầu bếp điều trị thân thể cho Dụ Dao cũng đã vào vị trí, người giúp đỡ làm những việc nhỏ không đáng kể khác thì có hơi nhiều rồi, chỉ sợ chỗ nào đó xảy ra sơ sót khiến cho bà xã không đủ thoải mái.
Những chuyện này anh chưa từng nói kỹ với Dụ Dao, nhưng Dụ Dao đều biết, cô muốn khuyên anh giảm bớt, hoàn toàn không cần phải huy động lực lượng như vậy.
Nhưng lời đã đến khóe miệng, cô nhìn đôi mắt của người đàn ông đã lâu không nghỉ ngơi tốt mà có tơ máu chằng chịt, anh lại thầm muốn sự khẳng định của cô, Dụ Dao đâu còn nói ra được.
Cô chỉ cảm thấy đau lòng.
Trước khi xuất viện, Dung Dã sắp xếp từng loại vật dụng bên người của Dụ Dao rồi cất vào trong vali, chỉ còn lại xe trẻ em và Hoa Đào Nhỏ nào đó trong xe còn chưa kịp được thu dọn.
Dụ Dao ngồi bên giường, nhìn gương mặt trắng nõn núc ních của con trai, cô nhịn không được mà đưa tay bóp, quả thật là giống như ấn vào đậu hũ óng ánh long lanh, cô yêu thích không buông tay, nâng cằm của Hoa Đào Nhỏ lên nhìn kỹ.
Nhóc con trải qua mấy ngày này, lại nẩy nở thêm không ít, mơ hồ có chút đường nét đứng đắn, trong mặt mày dáng mũi có thể nhìn ra dáng vẻ của A Dã, miệng và cằm thì lại rất giống cô, cô cũng không nghĩ tới, tổ hợp như vậy lại đáng yêu đến tận trời.
Dụ Dao cười nói: “A Dã, tên của Hoa Đào Nhỏ có phải chúng ta nên sửa lại không, dù sao cũng là con trai.”
Dung Dã vốn không nỡ cho con trai dùng hai chữ hoa đào, liếc mắt nhìn hỉnh ảnh Dao Dao thân mật hạnh phúc với con trai như vậy, ngón tay anh hơi siết chặt, anh mấp máy môi đề nghị: “Kiếm Gỗ Đào, Nhân Óc Chó, Kiwi*?”
*Giải thích một chút, Kiwi trong tiếng Trung đọc là [míhóutáo]: Mị hầu đào: Trong đó, mị hầu là đám khỉ.
Anh dừng lại một chút, trong tròng mắt đen nổi lên chút xấu xa cố ý: “Đào Vàng Đóng Hộp?”
Dụ Dao sắp cười ngã xuống giường, nửa thật nửa giả mà tán thưởng: “Được, A Dã nhà em nói cái gì thì chọn cái đó, Đào Vàng Đóng Hộp cũng rất hay ---”
Hoa Đào Nhỏ mở to mắt nhìn qua mẹ, trong con ngươi đen nhánh trơn bóng dập dờn ánh nước mềm mại, cái miệng nhỏ khẽ động đậy, ngoại trừ khóc thì lại không phát ra được âm thanh khác, nó chỉ có thể cố gắng dùng bàn tay nhỏ trắng mũm mĩm đè lấy cái chăn nhỏ trêи người.
Dụ Dao cúi đầu nhìn, chăn nhỏ là do lúc trước cô chọn theo tên của con gái, trêи đó có hoa văn hình hoa đào, hiện tại cái móng vuốt nhỏ đầy thịt của nó lại vừa vặn đặt trêи một nụ hoa nở rộ.
Cô yêu thương lại buồn cười mà sờ con trai.
Tính giác ngộ của nhóc con quá cao, lòng tự cứu lấy mình thật sự là vô cùng mãnh liệt, sợ mình thật sự biến thành Đào Vàng Đóng Hộp bị bố ghét bỏ.
Dụ Dao ôm con trai, để ở bên mặt mà dán vào, mùi sữa thơm mềm mại non nớt xông vào mũi, ngón tay cô nhẹ nhàng xoa đôi mắt tương tự với Dung Dã của nó, càng nhìn càng yêu thích, cực kỳ rạo rực.
Cô vậy mà lại sinh ra con trai nhỏ giống A Dã, cũng giống mình đến vậy, so với hình mô phỏng của người hâm mộ CP còn kϊƈɦ thích hơn, vẽ cũng không nhất định có thể vẽ ra xinh đẹp được như vậy.
Dụ Dao ôm chặt tên nhóc, giơ lên tấm chăn vô cùng thiếu nữ kia nói với Dung Dã: “Con trai tự chọn rồi, vẫn gọi là Hoa Đào Nhỏ.”
Tuy nói quả thật cái tên này thích hợp với con gái, nhưng dù sao cũng là tên mụ, người trong nhà gọi mà thôi, lại không dễ để người ta biết được, huống chi Hoa Đào Nhỏ mang ý nghĩa đặc thù, lại dễ thương, moe moe, đáng yêu moe moe chính là vô địch thiên hạ.
Dung Dã nhướng mày lên, trong lòng tự nhủ quả nhiên là khắc tinh của anh, cơ hội tốt như vậy cũng không thể cướp ba chữ Hoa Đào Nhỏ về.
Anh lại quay đầu, vừa vặn nhìn thấy bà xã đứng trong ánh nắng, trong ngực ôm con trai nhỏ, cúi đầu hôn trán nó thân mật và yêu thương.
Khóe môi của Dung Dã không khỏi kéo căng lên, lúc này anh đứng lên.
Nếu là con trai, vậy thì cũng đừng trách anh không khách sáo.
Dung Dã dùng một tay đón Hoa Đào Nhỏ qua, hai ba cái thuần thục gói nó kỹ lưỡng chặt chẽ, vào lúc nó còn thức mà trực tiếp hoàn thành đóng gói, bỏ vào nôi trẻ em.
Tay kia kéo Dụ Dao qua, ở bên môi cô hôn nhiều lần, thuận tiện dùng thân thể ngăn cách ánh mắt cô nhìn về phía con trai, cũng không che giấu sự bá chiếm trong mắt: “Bà xã, chúng ta về nhà.”
Dụ Dao nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng mềm nhũn thành bùn, chuyên tâm đặt sự chú ý hoàn toàn vào anh, nhẹ giọng nói: “A Dã, đừng sợ.”
Đừng sợ bị cướp đi.
Đừng sợ bị lơ là.
Thời gian và tương lai đều sẽ để anh biết, thứ thuộc về anh tuyệt đối sẽ không giảm bớt, thứ em cho anh cũng sẽ chỉ chồng chất không có tận cùng.
Dung Dã đã hiểu ý của cô, bên môi giương lên, thả lỏng thân thế dán vào thái dương cô, nhiệt độ cở thể thẩm thấu giao hòa vào nhau: “Được, không sợ, anh biết bà xã đau lòng cho anh, nhưng em cho phép anh ngây thơ một lần, sự cưng chiều của chủ nhân bày ra ở đó, không tranh thì sao mà được.”
Thiên tính của cún con ai có thể chống cự được.
Một con chó thật ở trong nhà mỗi ngày lắc cái đuôi thành cánh quạt chờ đợi, trong tay lại có một con cún nhỏ xinh xắn vừa sinh ra là biết làm nũng, nếu như anh không dốc sức thì sẽ bị hạ thấp đi.
Nói đùa, ở trước mặt Dao Dao, sao anh có thể rơi vào thế yếu được.
Không cướp Dao Dao đến tay thì năm đó uổng công làm chó tinh lâu như vậy.
Sau khi về đến nhà, Dụ Dao chính thức trở thành động vật quý hiếm được bảo vệ như vàng như bạc, mặc dù thời gian mang thai cũng rất cẩn thận nhưng tốt xấu gì cũng còn có lời dặn của bác sĩ, nhất định phải vận động đầy đủ, mỗi ngày Dung Dã cùng cô đi dạo khắp nơi.
Hiện tại ở cữ rất tốt, anh ngày đêm sợ cô bị cảm lạnh trúng gió, chỉ là rửa mặt cũng phải thử nhiệt độ nước xong mới bưng đến giường, tránh cho cô động tay.
Trêи đầu Dụ Dao đội cái mũ con mèo do Dung Dã chọn tới chọn lui, cô dùng ngón tay bóp gương mặt anh, ngôn từ chính nghĩa bày tỏ: “Anh xem em là trẻ con rồi, dì chăm sóc Hoa Đào Nhỏ cũng không cẩn thận như anh.”
Dung Dã mặc cho cô bóp, thậm chí còn đưa mình lên phía trước, để cô thoải mái hơn một chút, đuôi mắt giống như mực đậm đã mất đi sự sắc bén của bình thường, rất vô tội rũ xuống, lộ ra sự quyến rũ thuần khiết và chọc cho người ta yêu thương, đòn sát thủ của Nặc Nặc, Dụ Dao hoàn toàn không có cách nào từ chối.
Ánh mắt của anh lưu động màu lưu ly thanh mát, anh hôn vành tai cô, giọng nói thấp mà khàn, đâm thẳng vào trong lòng cô: “Dao Dao, em đừng từ chối anh, để anh chăm sóc em.”
Nặc Nặc vừa ra tay là biết có hay không.
Dụ Dao tuyên bố bỏ mình tại chỗ.
Từ khi cô trở về từ bệnh viện thì cái nhà này! Sự bất hợp lý của những thứ liên quan đến từ đáng yêu thật tình quá nghiêm trọng rồi!
Mỗi ngày Xoài đúng giờ đúng giấc đi vào báo cáo điểm danh, vì để cô cười, thân thể lông trắng hận không thể lấy ra kỹ năng xiếc, nũng nịu lăn lộn bán manh ɭϊếʍ tay cô, mắt đen căng tròn cực kỳ đáng yêu lanh lợi, mỗi ngày còn giống như tuần tra mà đi phòng trẻ em kiểm tra trạng thái của Hoa Đào Nhỏ hai lần, quay lại áu áu báo cáo cho coo biết.
Hoa Đào Nhỏ được các dì chăm sóc đến sạch sẽ ngọt ngào, cộng thêm càng lớn càng