Sau khi đôi tay được giải thoát, những chuyện còn lại đều trở nên đơn giản hơn nhiều, Đồng Bình lần mò đến công tắc bật đèn, sau khi đèn sáng mới phát hiện quả thực là tầng hầm này rất lớn, nhưng dường như không có đồ vật linh tinh nào, chỉ có vài cái ghế nhựa ở một góc, dưới mặt đất còn có một chiếc chăn bông, ngập tràn hơi thở thiếu nữ.
Đồng Bình liếc mắt nhìn cái chăn bông một cái, nhanh chóng bước lên thang lầu.
Sau đó phát hiện, cửa tầng hầm đã bị khóa bên ngoài.
Chết tiệt.
Đồng Bình thầm mắng.
Đang lo lắng phải làm gì thì nghe được tiếng chuông cửa vang lên.
Động tác hắn chậm lại, cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài.
“ Leng keng….
Leng keng….”
Đúng là tiếng chuông cửa.
“ Ở đây có người!” Đồng Bình dùng hết sức mới phát ra được âm thanh có lẽ là to nhất từ lúc chào đời đến giờ, dùng tay đập mạnh lên cửa tầng hầm: “ Mau tới cứu người!!!”
Lương Bình thấy trong nhà an tĩnh, lại còn không có ánh sáng nên cũng không ôm hi vọng Vũ Tuệ đã trở về nhà, nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng mà ấn chuông cửa, hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Hiện tại hắn khẩn thiết nhìn cửa nhà Vũ Tuệ, muốn xác nhận tình huống của cô, nhưng đối với nơi mà Vũ Tuệ muốn tới, hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn mất mát lại có chút kinh hoảng phát hiện, mặc dù hắn giống như tên biến thái lén lút theo dõi cô lâu như vậy, nhưng đối với cô, hắn lại dường như hoàn toàn không biết gì.
Hắn ấn chuông cửa, với hy vọng có thể được đáp lại, nhưng không hề nghĩ đến, đáp lại hắn không phải Vũ Tuệ mà là một người khác- anh trai đã mất tích suốt một ngày của hắn, Đồng Bình.
Đầu óc Lương Bình trống rỗng hoàn toàn.
Từ lúc hắn xác nhận âm thanh người bị nhốt ở dưới tầng hầm thuộc về Đồng Bình, đến khi hắn từ cửa sổ phòng Vũ Tuệ chui vào, tìm thấy chìa khóa, mở khóa cửa, nhìn thấy Đồng Bình chật vật đi ra, trong thế giới của hắn hoàn toàn trống rỗng và yên tĩnh.
Hắn không thể tự hỏi, cũng không biết bản thân nên làm gì, giống như sự yên bình trước khi bão táp ập đến.
Đồng Bình cũng không nghĩ tới, người thả hắn lại chính là em trai mình, như vậy cũng đúng lúc.
Hắn bước nhanh tới tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một bình nước thủy tinh, vặn ra uống ừng ực hết cả nữa bình, sau đó quay sang vươn tay về phía Lương Bình mặt đang tái nhợt nói: “ Đưa di động của em cho anh mượn chút.”
“ ….
Để làm gì?”
“ Đương nhiên là để báo án…”
Báo án….
“ Không được!” Lương Bình như giật mình nói.
Hô hấp của hắn có chút dồn dập, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đồng Bình, “ Nhất định là có gì đó hiểu lầm, Vũ Tuệ không có khả năng…..”
“ Sao cứ phải tự lừa mình dối người như vậy, chẳng lẽ anh mày lại đi lừa em trai mình sao? Anh mày là tự đem mình nhốt ở dưới tầng hầm đó hả? Mau nhìn dấu vết trên tay chân anh xem, nhiêu đó không đủ để mày nhìn rõ bộ mặt thật của con bé sao?” Đồng Bình vô cùng nghiêm túc.
Hắn cũng không nghĩ sẽ gặp phải loại chuyện như thế nào, em trai của mình luôn sống thanh tâm quả dục, khó khăn lắm mới thích một người, kết quả người kia từ khi bắt đầu, đến cái tên cũng là giả.
Nhưng mà sự thật chính là như thế, hắn cũng chỉ có thể nhanh chóng cho em trai hắn thấy rõ ràng mọi chuyện, nhân lúc còn sớm, giải thoát cho thứ tình cảm giả dối này.
Nhưng mà Lương Bình không thể nào tiếp thu nổi, hắn không tin Đồng Bình nói, hắn dùng sức bắt lấy tay Đồng Bình, khẩn cần anh trai hắn không cần báo cảnh sát, dùng tư thái yếu ớt mà trước nay Đồng Bình chưa từng thấy, đôi mắt trước kia luôn lạnh nhạt bình tĩnh hiện tại gấp đến nổi hơi hơi đỏ lên, đến thanh âm cũng mang theo phần run rẩy.
“ Cầu xin anh, nhất định là có gì đó hiểu lầm, nhất định cô ấy có điều gì bất đắc dĩ mới có thể như vậy… Anh ơi, em cầu xin anh…”
Em trai hắn từ nhỏ đã ưu tú lại vô cùng kiêu ngạo, chưa từng cầu xin hắn cái gì.
Đồng Bình có chút đau lòng, tâm tình phức tạp mà nhìn Đồng Bình, nói: “ Đưa di động cho anh.”
“Anh!”
“ Tạm thời anh sẽ chưa báo, nhưng anh phải gọi điện thoại cho cấp trên, nếu không anh đã mất tích cả một ngày, nếu bên đó phát hiện ra điều không thích hợp sẽ tra ra những chuyện hôm qua anh đã làm, cũng không cần anh mày phải nói, bên đó cũng sẽ phát hiện ra thân phận của Vũ Tuệ có vẫn đề.”
Đồng Bình nói không sai, khi hắn gọi điện cho cấp trên, cấp trên cũng vừa định đi tra số thẻ căn cước trên tay, nhận được điện thoại của Đồng Bình mới dừng lại, sau đó la mắng Đồng Bình một trận.
Đồng Bình bị mắng đến mặt mày xám ngắt một bên ứng phó có lệ với tiền bối, một bên nhanh chóng tìm kiếm trong nhà.
Dựa theo những gì Lương Bình nói, Vũ Tuệ đột nhiên chạt đi, làm Lương Bình không có chút manh mối nào, vậy chỉ có thể ở trong căn phòng này tìm kiếm một chút, nhìn xem có tìm ra được manh mối nào hay không.
Rốt cuộc theo như những gì hắn phỏng đoán, Vũ Tuệ đã sớm có mưu đồ, nếu có mưu đồ từ trước, như vậy ở nơi cư trú lâu ngày nhất định sẽ để lại manh mối.
Đồng Bình ở trong phòng ngủ của Vũ Tuệ thấy được chiếc lịch bàn, mặt trên tô đỏ thẩm vào ô “ ngày 27” vô cùng chói mắt.
Đồng thời hắn mở máy tính của Vũ Tuệ, ở trên phát hiện một icon kì quái, vừa mở ra thì thấy hiển thị bốn bản đồ, trên bản đồ có một điểm đỏ cùng năm điểm vàng, mà điểm đỏ kia, hiện tại đang chậm rãi di chuyển ….
Đây là… GPS định vị?
Đồng Bình lập tức kết thúc trò truyện cùng với cấp trên, mang máy tính chạy xuống dưới lầu, cùng lúc đó Lương Bình nghe theo lời anh trai hỏi thăm xem Thanh Nãi đã trở về hay chưa cũng đã hỏi xong và quay lại.
Đồng Bình hướng Lương Bình gọi: “ Mau mau mau!”
Đồng Bình nhìn một loạt xe ở ven đường cuối cùng tìm được chiếc xe của mình, mở cửa, cùng Lương Bình một ngồi ghế điều khiển, một ngồi ghế phụ, điều khiển xe, nhanh chóng đi về phía mà điểm đỏ đang di chuyển.
“ Lương Bình, em vẫn tin tưởng Vũ Tuệ sao?” Đồng Bình dẫm chân ga, vượt đèn đỏ nói: “ Nữ sinh tên Thanh Nãi kia đã nói rồi đi? Gắn máy định vị lên người, còn viết thư đe dọa cho cô ta.”
Sắc mặt Lương Bình vẫn