Ở thế giới tương lai, công việc của Vũ Tuệ được xem là công việc cao quý và vĩ đại nhất, đừng nói là việc thực hiện ham muốn vật chất của một người nào đó, thay đổi sự vận hành của thế giới cũng không phải là việc quá khó khăn.
Cũng bởi vì lý do này, bọn họ luôn cẩn thận, một chút sai lầm cũng không thể phạm phải, trên cơ bản là trăm vạn người mới xuất hiện một người có thể làm công việc này, mà Vũ Tuệ là người duy nhất trong hàng triệu người có biểu hiện vô cùng xuất sắc, lấy lý lịch này của cô, nếu không có gì trở ngại, nhất định sẽ được ghi vào lịch sử, vang danh thiên sử.
Nhưng mà công việc này đòi hỏi người đó phải là một kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, tuy rằng không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng mà khắc nghiệt đến nổi những người làm công việc này đều được kỳ vọng sẽ không yêu đương và kết hôn, thậm chí điều đó mặc định trở thành lý do để bọn họ dần dần xa lánh những người thân cận, rốt cuộc nếu như tiếp xúc với một người nào đó trong thời gian dài nhất định sẽ bị gọi đi dò hỏi một hồi.
Tuy rằng đối với điều này Vũ Tuệ khịt mũi coi thường, cô tự tin mà cho rằng chỉ có người vô dụng mới vì tình cảm mà ảnh hưởng đến công việc, nhưng ngày trước thật sự cô chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày thích một ai đó.
Điều này rất phiền toái, cô sẽ phải nộp lên rất nhiều thư yêu cầu, tất nhiên tuy rằng quá trình siêu phiền phức, nhưng vẫn sẽ được thông qua, dù sao trước đó đều có mấy mối tình mà người yêu thương là người máy, nhưng loại tình cảm này mấy ai có thể khống chế nổi, giống như cô thích một người ở quá khứ, hoặc là thích ai đó ở tương lai cũng có một ít, sẽ không truyền bá ra ngoài, nhưng chỉ cần phù hợp quy củ sẽ được thông qua, huống chi với địa vị hiện tại của Vũ Tuệ, thì quá trình hơi phức tạp mà thôi.
Cũng không phải không có người lo lắng đơn xin bị bác bỏ mà lén lút thực hiện, chuyện xuyên qua thời không đối với bọn họ mà nói là chuyện quá đơn giản, đi tới đi lui ở tương lai dễ như trở bàn tay, nhưng nếu đi nhiều sẽ bị người khác chú ý, chuyện bị phát hiện chỉ là sớm hay muộn, cho nên Vũ Tuệ nghĩ thà xin trực tiếp cho rồi.
Trước khi trình lên giấy tờ xin phép, trong đơn phải điền một điều, đó là phải xác nhận xem cô và đối tượng đó ở bên nhau có ảnh hưởng đến quỹ đạo phát triển của tương lai hay không.
Này cũng đơn giản, Vũ Tuệ sẽ về tương lai một chuyến, đơn xin cũng sau khi trở về tương lai mới có thể nộp lên.
Nhưng mà đường hầm thời gian còn chưa sửa xong, chậm hơn dự đoán của cô, đây là điều ngoài ý muốn, đến đây đã được ba tháng, cũng sắp từ thu chuyển qua đông rồi.
Tóm lại nếu không nộp đơn lên thì không thể xác nhận được điều gì sau này, cho nên Vũ Tuệ không thể nói ra đáp án chắn chắn cho Lương Bình, đối với chuyện không thể hoàn toàn xác nhận là cô sẽ thành công thì cô sẽ không đưa ra bất cứ hứa hẹn nào.
Bởi vậy cô chỉ có thể đảm bảo tình cảm của cô đối với giáo sư Lương Bình mới chỉ dừng lại ở “ thích”, Vũ Tuệ quyết định muốn thu liễm một chút, sẽ tạm thời bảo trì khoảng cách với hắn.
Lần đầu tiên động lòng với một người đàn ông nên Vũ Tuệ vô cùng đơn thuần mà nghĩ vậy đó.
Nhưng…..
“ Em nói nè, chú Lương Bình ơi, lúc chú mua mấy cái váy chỉ có vài mảnh như thể này cho em mặc, không nghĩ tới bản thân chú phải thế nào hả?” Mặc váy ngủ hai dây khó khăn lắm mới che khuất được bờ mông, Vũ Tuệ bưng tô trái cây đã được giáo sư Lương Bình cắt sẵn cho mình, nắm ở một góc ghế sô pha dưới tầm mắt mà Lương Bình có thể thấy được, nĩa nhỏ cắm dâu tây bỏ vào cái miệng nhỏ mê người, bộ dáng thanh thuần vô tội, trong mắt lập lòe ý đùa dai.
Người đàn ông đang ngồi ở phía sau bàn làm việc cầm chặt cây bút trong tay, vốn dĩ cô ngồi ở đây đã làm hắn phân tâm lắm rồi, cô còn nói mấy lời như vậy, bảo hắn phải làm sao, cô không biết chắc?
“ Không biết thật mà, anh nói đi.
Anh không nói thì em ngồi chỗ này đến khi buồn ngủ mới thôi, công việc cần được hoàn thành mà, không phải sao?” Vũ Tuệ cười tủm tỉm nói.
Lại bắt đầu công việc hàng ngày là bức bách giáo sư Lương Bình nói ra mấy lời thẹn thùng suy diễn trong nội tâm biến thái của hắn.
Thật sự là không còn cách nào, tuy đã thành khẩn thẳng thắn thổ lộ nhưng mà giáo sư Lương Bình đó giờ vẫn cao lãnh cấm dục, tây trang dày da, áo sơ mi cài không chút cẩu thả, bị cô ép nói ra những lời nói khó có thể mở miệng lại còn phải che giấu bộ dáng hưng phấn của bản thân, đúng là quá thú vị, làm người ta cảm thấy vừa thẹn thùng, vừa kích động gì đâu.
Hà, nghĩ như vậy mới thấy chú Lương Bình không sai biệt lắm chẳng khác gì cầm thú cả.
A…..
Đây chẳng lẽ là báo ứng ư? Quả nhiên là báo ứng hắn dụ dỗ con gái nhà người ta phải không? Giáo sư Lương Bình nhìn cô, nhẫn nại đến đau nhức, đầu bút máy ấn trên giấy làm nó muốn lủng cả lỗ.
Lời nói của cô gái này đúng là không thể tin được, nói gì mà cho dù hắn là món đồ chơi thì cô sẽ cố gắng không chơi hỏng, vậy mà hiện tại hắn cảm thấy bản thân sắp bị chơi hỏng rồi.
Trong lòng cô không biết đang nghĩ gì, lại còn muốn hắn nói ra mấy lời biến thái lộ liễu nữa.
Mà có khi trong lòng cô nhất định là biết, những lời này nói ra đồng thời hắn sẽ có cảm dác hưng phấn biến thái, lại luôn lấy cái cớ: “ Tuy rằng em thích anh nhưng còn phải suy xét xem có muốn cùng anh ở bên nhau hay không” để làm lơ mọi thứ, cũng sẽ không giúp hắn giải quyết, mà là người bị động nên giáo sư Lương Bình cũng không dám làm hành động thiếu suy nghĩ, kết quả thế nào khỏi nghĩ cũng biết.
Cô là ác ma, hắn hoàn toàn yêu phải một ác ma đáng giận vô cùng chọc người.
Hắn vốn đã không ổn rồi mà cô còn muốn ké hắn tiếp tục đẩy sâu xuống vực.
Tệ nhất đó là, cho dù như vậy hắn cũng cảm thấy cô đáng yêu hết sức, làm hắn vừa yêu lại vừa hận, không có biện pháp nào với cô.
Bởi vì khi đó đã cùng đường nên chỉ có thể lựa chọn thổ lộ, kết quả là thành công giữ người ra lại sau đó có cơ hội trải qua cảm giác gian khổ để nuôi một con quỷ nhỏ.
Vũ Tuệ hoàn toàn không che giấu sự xấu xa của cô, cho nên mỗi ngày giáo sư Lương Bình đề rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, chịu sự tra tấn ngọt ngào.
“ Nói cái gì mà yêu em đến mức không có em là không sống nổi, chú Lương Bình chẳng chịu thật lòng với em chút nào, vậy mà nói yêu em hả? Em chỉ muốn biết vì sao chú lại mua cho em kiểu áo ngủ