Sáng hôm sau,tôi lấy lí do bận đi học,không giúp dọn nhà,thật ra vì tôi thấy rất ngại nhìn mặt tên Tùng,đến bây giờ má tôi vẫn nóng bừng,tại sao tôi lại thế chứ,anh Long cũng làm thế mà tôi cùng thấy có sao đâu.Đang suy nghĩ vẩn vơ,cái Trang đưa tôi quả ổi:
- Cho mày đấy.Ăn đi để lấy tinh thần.
Chắc nhìn cái bộ dạng của tôi phải thảm hại lắm lắm chứ nó chịu nhường đồ ăn cho ai đúng là chuyện lạ Việt Nam.Đang mải ăn ổi,nhìn trời,tôi không để ý thấy thầy chủ nhiệm đã bước vào lớp,sau lưng thầy còn 1 người nữa,cho đến khi thầy giới thiệu:
- Đây là học sinh mới của lớp ta,em Nguyễn Đăng Dương.
Tôi chỉ liếc qua loa,cũng chẳng có ấn tượng gì mấy,ngoài cái hoa tai lấp lánh bên tai trái,với cái thứ ấy,kiểu gì cũng bị giáo viên nhòm ngó cho xem.Con gái cả lớp nhao nhao lên.Tôi lại tiếp tục ăn ổi kiểu “trên đời này chỉ còn ta và em”.
- Dương,em tự chọn chỗ ngồi đi.
- Thưa thầy-hắn ta tỉnh bơ nói- em là bạn trai bạn Nhật Vy nên em có thể ngồi cạnh bạn ấy không ạ.
“Phụt”-tôi phun hết đám ổi trong miệng ra,may mà đang quay ra ngoài,không thì cái Trang nó giết tôi mất.Thầy chủ nhiệm bàng hoàng đưa mắt nhìn tôi, cả lớp bàng hoàng đưa mắt nhìn tôi,cái Trang ngồi ngay cạnh cũng rất bàng hoàng đưa mắt nhìn tôi,còn tôi thì bắt đầu ho sặc sụa vì những phần ổi chưa kịp nuốt đang nghẹn lại ở cổ họng.
- Bạn ấy không phản đối mà thầy,thầy cho em ngồi đó nha-hắn ta dở giọng nịnh nọt
Tôi đứng bật dậy,ú ú ớ ớ trong khi vẫn ho sặc sụa,hắn ta thấy thế liền nói:
- Tớ biết cậu ngồi đâu mà,làm gì mà phải đứng lên thế?-Rồi hắn quay sang thày giáo đáng kính của tôi- Đi mà thầy…Em là học sinh mới,thầy để em ngồi cạnh bạn ấy để bạn ấy hướng dẫn em…đi thầyyyy
Mặc cho tôi đập bàn (nhưng ko dám đập to),dậm chân,mặt đỏ bừng bừng, cái miếng ổi chết toi ấy vẫn không thèm đi,còn thày chủ nhiệm thì chỉ chú ý đến cái tên mắc dịch kia thôi.
Cuối cùng,thầy cũng đành đồng ý với yêu sách của tên học trò mới,cùng với đó,thày còn tặng thêm cho tôi cái ánh mắt khó hiểu,ôi thôi,bao nhiêu năm làm học sinh ngoan hiền của tôi nay coi như đổ xuống sông xuống biển hết. Thầy vừa bước ra khỏi phòng cũng là lúc tôi bắt đầu có khả năng nói lại.
- KHÔNG PHẢI ĐÂU THẦY-tôi gào lên.
Nhưng thầy đã “cất bước ra đi không quay trở lại”,còn cái tên nhâng nháo kia thì lững thững xách cặp xuống