Chủ nhật đẹp giời nhưng tôi phải ở nhà chẳng được đi đâu vì khách thuê trọ nhà tôi sắp chuyển đồ đến rồi,cả nhà tôi vốn định cư hết ở trong Nam nhưng có ngôi nhà cũ ở đây,nhà tuy không hiện đại lắm nhưng rất đẹp,nó nằm khuất trong một ngõ nhỏ,yên tĩnh và thoáng đãng,với khu vườn trồng đầy hoa hồng leo,tôi rất thích giống hoa hồng này vì khi trồng ở đây chúng cho ra những chùm hoa nhỏ xíu giống như chỉ có thể cài lên tóc búp bê vậy.Mỗi lần có người mới thuê nhà tôi đều thấy rất hồi hộp nhưng lần này tôi thậm chí còn chưa biết mặt chưa biết tên 2 người sắp đến nên có lẽ là tò mò hơn cả.
Đúng 8h30 tiếng chuông cửa reo lên,tôi vội vàng chạy xuống,bên cạnh một loạt những thùng đồ cac tông một người con trai đang đứng đó,anh ta có sống mũi rất cao và thẳng,đôi mắt nâu nhuốm màu chiều muộn và một nụ cười đẹp hơn cả ánh nắng mùa thu.
- Để em giúp anh bê nhé?-tôi vui vẻ đề nghị
- Em là bà chủ căn nhà ?-anh ấy hỏi,giọng nói trầm ấm cực kì.
- Vâng.
- Vậy thì tuyệt thật,nếu anh Quang mà nói trước là em dễ thương như thế chắc anh đã chuyển đến từ sớm rồi.
Khuôn mặt tôi đã đỏ ửng lên rồi……tại nắng buổi sáng gắt quá,ừm chắc là tại nắng rồi.
Tôi lăng xăng bê cái thùng rõ to nhưng chưa bước nổi một bước anh ấy đã đỡ dùm,anh ấy cười (úi,lại cười >_
- Em xách giùm anh mấy thứ nhẹ nhẹ thôi,chứ nặng thế này ai lại bắt con gái bê.
Anh ấy không những siêu đẹp giai lại còn ga lăng thế này thì ai mà chịu nổi cơ chứ ( ya ya >_
Vậy là tôi quên béng mất chút tiếc nuối cho buổi sáng đẹp giời mà chẳng được đi chơi,thay vào đó,tôi còn vô cùng hỉ hả khi đã ở nhà nữa kia.
2 tiếng sau chúng tôi mới bê và sắp xếp xong 2 phòng,dù chỉ xách mấy thứ lặt vặt và bày biện mấy thứ cũng lặt vặt nốt nhưng số lần leo lên leo xuống cầu thang đối với tôi thật đúng là quá sức tưởng tượng đến nỗi khi xong việc tôi chẳng lê nổi chân đi kiếm cốc nước nữa mà nằm lăn luôn ra sàn thở không ra hơi.
- Em nằm thế kia anh bế đi đâu mất thì sao?-Anh ấy trêu.
- Kệ anh….hộc…em mệt lắm rồi.
Chẳng hiểu sao chỉ mới gặp nhau lần đầu nhưng chúng tôi nói chuyện với nhau như thân thiết từ lâu vậy,anh ấy cho tôi cảm giác thực sự rất thoải mái.
- Hay để anh bế em về phòng?
- Ối không….hộc…để em yên.
Dù nói chuyện có thân như quen từ lâu thì cũng mới chỉ gặp lần đầu tiên thôi mà(câu trước đấm tòe mỏ câu sau
_
),làm sao tôi dám để người ta bế cơ chứ
- Vậy em cứ nằm đi,anh đi làm cái gì ăn vậy,lúc nào xong anh gọi em nhé.
- Nhất trí.
Tôi chẳng hiểu vì sao lúc ấy ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại ngủ được cơ chứ,bình thường tôi cũng đâu ham ăn ham ngủ đến mức ấy đâu (khó tin quá).Tôi thề rằng nếu tôi biết trước chuyện gì sắp xảy ra có cho tôi dollar hay vàng hay kim cương tôi cũng nhất quyết không thèm chớp mắt lấy một cái chứ đừng nói là ngủ.Nhưng người tính đâu bằng trời tính,khi tôi lờ mờ tỉnh,trực giác mách bảo tôi có