Mưa rơi càng ngày càng lớn Ngu Thư Hân từ phòng vệ sinh đi ra liền nghe thấy tiếng nước mưa nện ở trên bệ cửa sổ phát ra âm thanh như mưa hạt trân châu rơi trên mặt bàn leng keng leng keng. Nàng đi tới trước cửa sổ lôi kéo tấm rèm qua một bên, bên ngoài trời đen kịt chỉ có hạt mưa nện lên tấm kính cửa sổ trong suốt vỡ thành bọt nước.
Trước mắt tình cảnh này thật giống khi nàng còn ở Triệu gia, khi đó mỗi khi gặp trời đổ mưa nàng đều sẽ ôm hai đầu gối ngồi ở bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài màn mưa cùng nàng chỉ cách nhau qua một lớp kính thủy tinh. Ngu Thư Hân ngồi ở bên cửa sổ luôn có loại cảm giác an toàn vô hình xuất hiện rất giống với cảm giác của Triệu Tiểu Đường đem đến cho nàng.
Khi đó Triệu Tiểu Đường lúc xuống lầu đều sẽ đi ngang qua phòng nàng hoặc tình cờ tiến vào tới xem một chút nàng đang làm gì, hoặc tình cờ cùng nàng ngồi chung nói vài câu. Có mấy lần trời đổ mưa nàng nghiêng đầu xem bên ngoài cửa sổ Triệu Tiểu Đường còn lấy một chiếc chăn mỏng phủ lên người nàng, khi đó cô ấy đối với mình tốt như vậy chỉ là bởi vì ông nội rất yêu quý nàng cả Triệu gia cũng vậy. Có thể cô ấy lại cảm thấy nàng rất đáng thương liền quan tâm chăm sóc nhưng có lẽ nàng đã hiểu sai hành động của cô còn đem Triệu Tiểu Đường xem là cọng rơm duy nhất để nàng dựa dẫm vào.
Ngu Thư Hân hai tay khoanh trước ngực ánh mắt nặng nề, bờ vai phút chốc cảm nhận được trọng lượng đặt lên nàng nghiêng đầu một chiếc áo màu nâu khoác trên người nàng còn có Triệu Tiểu Đường đứng ở sau lưng.
"Nhìn cái gì?"
Trước sau như một vẫn câu hỏi đó, Ngu Thư Hân trong nháy mắt hoảng hốt, trước mặt nàng Triệu Tiểu Đường mặc quần áo ở nhà, tóc dài dùng dây thun búi gọn lên gương mặt ngũ quan tinh xảo hiện ra trong nháy mắt. Nhiều năm như vậy gương mặt non nớt trong kí ức của Thư Hân đã sớm trưởng thành chỉ cần một cái ánh mắt liền có thể khiến người ta á khẩu không trả lời được. Hiện thực cùng quá khứ đan xen Ngu Thư Hân buông hai tay xuống bên người, nàng cúi đầu nhắm mắt lại : "Bên ngoài trời mưa rất lớn."
Triệu Tiểu Đường nghe vậy nhìn ra ngoài, bên ngoài chỉ có đèn đường toả ra ánh sáng màu vàng yếu ớt, dưới ánh đèn mưa bụi xối xả cô gật đầu: "Buổi tối em có muốn ăn chút gì hay không ?"
Ngu Thư Hân lắc đầu: "Không ăn. Em về phòng trước."
Triệu Tiểu Đường nhìn nàng rời khỏi phòng khách trở về phòng cánh cửa gỗ nhẹ nhàng khép lại, cô thu tầm mắt nhìn trên bàn trà máy tính vẫn còn đang mở cô đi tới ngồi ở trên ghế sofa đem máy tính đặt ở trên hai đầu gối mở ra một cái video. Ngay lập tức một quảng cáo liền xuất hiện Ngu Thư Hân mặc dạ phục màu đỏ đứng trên thảm đỏ như một siêu sao quốc tế toả ra ánh sáng chói mắt, mỗi một cử chỉ ánh mắt, nụ cười, mỗi cái xoay người hoàn hảo được nàng diễn tả mười phân vẹn mười. Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm video đôi mắt phảng phất ánh lửa đỏ lên toả sáng, cô một cái tay nâng cằm đem đoạn video này nhìn một lần lại một lần.
Đèn của phòng khách vẫn mở Ngu Thư Hân vươn mình còn có thể từ dưới khe cửa nhìn thấy một tia sáng, ngoài cửa sổ gió táp mưa sa trong phòng bầu không khí yên tĩnh. Nghĩ đến ngoài cửa Triệu Tiểu Đường vẫn còn đang ngồi làm việc trong lòng Ngu Thư Hân lại nổi lên cảm giác an toàn quen thuộc, nó như khắc sâu vào trong xương tủy có chỗ hổng liền không kiêng dè nhô ra. Ngu Thư Hân không thích cái cảm giác này nàng lại xoay người quay lưng về phía cửa phòng nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ cành cây bị thổi làm cho ngã trái ngã phải, cành cây đập vào tấm kính phát ra thanh âm chói tai phối hợp tiếng mưa rơi bùm bụp rất khó ngủ.
Trời ngày càng tối mưa bụi càng dầy đặc thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng sấm vang chớp giật, Triệu Tiểu Đường xử lý xong một phần văn kiện cuối cùng tắt máy tính đi cô quay đầu xem ngoài cửa sổ vừa vặn một tia chớp sáng lên bầu trời biến sắc tiện đà một tiếng sấm nổ! Cô và nàng ngăn cách nhau bởi một cánh cửa phòng trong phòng Ngu Thư Hân nghe được âm thanh phút chốc mở mắt ra vẻ mặt kinh hoàng chưa định thần có phần hơi trắng, nghe được là tiếng sấm sau đó nàng lặng lẽ thở một hơi quay đầu xem cửa sổ.
Rèm cửa sổ màu nhạt che kín cảnh sắc bên ngoài tia sét xé ngang bầu trời chiếu tia sáng xuyên qua tấm rèm rơi vào phòng, tiếng sấm rút đi chỉ còn dư lại tiếng mưa rì rào. Ngu Thư Hân thở nhẹ ra vừa mới chuẩn bị ngủ một tia chớp sáng lên vừa vặn chiếu vào trên cửa sổ chiếu ra một bóng người!
Chớp giật nháy mắt liền qua ngoài cửa sổ lại khôi phục màn đêm thăm thẳm, Ngu Thư Hân ngỡ ngàng từ trên giường bò ngồi dậy hoảng loạn vừa nãy là bóng người sao? Hay là bóng cây? Nàng có phải là hoa mắt nhìn lầm? Ngu Thư Hân có chút ngờ vực đưa tay mở đèn ngủ ở đầu giường, ngoài cửa sổ quang ảnh loang lổ nàng đứng ở một bên rèm cửa sổ tim đập nhanh lòng bàn tay tiết ra giọt mồ hôi nhỏ, nàng khẽ cắn răng nắm lấy góc rèm cửa sổ nhắm mắt kéo ra. Bên ngoài cửa sổ cảnh sắc hiện ra trước mắt không có bóng người nào chỉ có cành cây bị gió thổi va vào cửa sổ Ngu Thư Hân làm động tác hít sâu lấy lại bình tĩnh lắc đầu một cái vừa mới chuẩn bị kéo rèm cửa sổ lại thì tầm mắt nàng chạm vào cách đó không xa dưới thân cây có một bóng đen. Ngu Thư Hân cau mày quay lại trên giường cầm điện thoại lên trong phòng vẫn chưa bật đèn sáng liền thấy một tia chớp sáng lên, cái bóng đen kia cũng xoay chuyển nghiêng đầu quay về phía nàng cười.
"Ah......... "
Triệu Tiểu Đường mới vừa từ phòng vệ sinh đi ra liền nghe thấy tiếng hét chói tai của nàng từ phòng bên cạnh, rất nhanh sau đó cánh cửa gỗ mở toang ra từ bên trong phòng có một người lao ra ! Người kia nhìn thấy cô sau đó có chút run cầm cập nói: "Ở ngoài, bên ngoài. . ."
Triệu Tiểu Đường thấy Ngu Thư Hân gương tái mét hơi thở bất ổn cô cau mày: "Bên ngoài làm sao?"
Có lẽ là bởi vì nhìn thấy Triệu Tiểu Đường nên Ngu Thư Hân sự hoảng loạn trong lòng liền an ổn một chút nàng nuốt nước miếng, âm thanh căng thẳng nói: "Bên ngoài có người."
Một câu nói đủ khiến Triệu Tiểu Đường hơi thay đổi sắc mặt, cô theo phương hướng ngón tay Ngu Thư Hân chỉ nhìn ra ngoài: "Có người?"
Ngu Thư Hân gật đầu liên tục mái tóc theo động tác của nàng khẽ run, Thư Hân hiện tại cả người nằm ở trạng thái căng thẳng. Triệu Tiểu Đường vừa mới chuẩn bị đi vào phòng của Thư Hân xem thử liền bị nàng ngăn lại tóm lấy cổ tay cô, Thư Hân thấp giọng nói: "Đừng đi."
Vừa rồi cái nụ cười kia giống như cơn ác mộng vậy, Thư Hân bây giờ nghĩ lại cảnh tượng khi đó vẫn còn thấy sợ hãi vô cùng. Triệu Tiểu Đường nhìn ra sự sốt sắng của Thư Hân cô không tiến vào căn phòng nữa mà dìu Thư Hân đi về phía sofa : "Người đó như thế nào, em có nhìn thấy rõ ràng sao?"
Ngu Thư Hân không chút nghĩ ngợi nói: "Là nam nhân."
"Nam nhân?" Triệu Tiểu Đường tiếp tục nói: " Em nhìn thấy hắn ta ở chỗ nào ?"
Ngu Thư Hân quay đầu nhìn về phòng ngủ của mình : "Bên ngoài cửa sổ cạnh gốc cây."
"Em có nhìn thấy mặt của hắn?"
Ngu Thư Hân cẩn thận nhớ lại: "Nhìn thấy một vài điểm."
"Có phải là nhân viên chương trình?"
Một loạt câu hỏi của cô Ngu Thư Hân dần bình tĩnh lại, nàng lắc đầu khẳng định nói: "Không phải."
Nếu như là nhân viên chương trình không thể đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở đây, nàng trước đó tia chớp xuất hiện trước còn nhìn thấy bóng người nằm nhoài trên cửa sổ sát đất nên chắc chắn là hắn ta còn có nụ cười quỷ dị kia. Ngu Thư Hân một mạch nói ra có chút nói năng lộn xộn, Triệu Tiểu Đường duỗi tay một cái ôm lấy nàng nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Thư Hân : "Đừng nói nữa không có chuyện gì, tôi đều biết, em đừng sợ."
Ngu Thư Hân nghe được lời an ủi quen thuộc cái ôm ấm từ cô tâm tình từ từ yên ổn, nàng nhận ra Tiểu Đường đang xoa nhẹ phía sau lưng nàng cử chỉ vô cùng ôn nhu, nàng không có hé răng. Triệu Tiểu Đường nói: "Tôi gọi điện thoại kêu Triệu Hy."
Nửa giờ sau, Triệu Hy mang theo mấy nhân viên lại đây bọn họ mới vừa từ bên ngoài đi vào trên người còn mang theo hơi lạnh cùng nước mưa, Triệu Hy gặp mặt liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Tên nam nhân nào?"
Triệu Tiểu Đường đem sự việc Ngu Thư Hân vừa gặp phải thuật lại một lần sau đó cô nói rằng: "Trước tiên chớ kinh động những người khác, Triệu Hy em gọi cho người phụ trách khu nghỉ dưỡng để bọn họ kiểm tra lại video camera xem."
Triệu Hy gật đầu liên tục: "Vâng."
Cô lập tức cho người phụ trách gọi điện thoại, phía bên kia người còn ngủ mơ mơ màng màng. Triệu Hy cắn răng nói vài câu người phụ trách lập tức tỉnh lại, hắn bận bịu mặc quần áo tử tế đi vào phòng quản lí. Phòng quản lí có hai người chịu trách nhiệm quan sát, bọn họ nghe được tiếng cửa mở kinh ngạc nhìn người phụ trách đi vào ra lệnh cho bọn họ đem video máy giám sát khu nhà của Ngu Thư Hân kiểm tra xem có phát hiện người khả nghi hay hành động dị thường gì không. Hai nhân viên trực đêm có chút ngây ngốc nhìn nhau trao đổi sau đó lắc đầu: "Không có."
Video rất nhanh được kiếm ra phát lại xem bên trong cũng không có người đàn ông nào mặc áo đen, hai nhân viên trực tiếp hỏi: "Xảy ra chuyện gì ạ ?"
Người phụ trách lắc đầu: "Tôi qua xem một chút."
Sau khi xem xong hắn cầm theo ô xuyên qua màn mưa hướng về khu nhà ở của Ngu Thư Hân chạy tới, vừa đi tới cửa liền có thể nghe được bên trong mọi người đang nhỏ giọng nói chuyện hắn gập ô lại để bên ngoài rồi đi vào chào hỏi: "Triệu tổng giám."
Triệu Hy nhìn sang: " Anh Trương có video từ camera an ninh không không ?"
Người phụ trách gật đầu: "Có, thế nhưng. . ."
Thế nhưng cũng không có phát hiện người lạ mặt, anh ta đem video giao cho Triệu Hy nói: "Cô xem."
Triệu Hy tiếp nhận điện thoại di động của anh ta, xem vài lần sau đưa cho Triệu Tiểu Đường, người phụ trách nói: "Ngu tiểu thư có khả năng là cô hoa mắt nhìn lầm hay không?"
Ngu Thư Hân đang cúi đầu xem đoạn video trên tay Triệu Tiểu Đường bên trong xác thực từ đầu tới cuối đều không có ai, nàng cau mày lẽ nào là nàng nhìn lầm? Không thể nào, nàng rõ ràng nhớ tới người đàn ông kia đối với mình nở nụ cười, Ngu Thư Hân đôi mi thanh tú khẽ động nàng lắc đầu. Triệu Tiểu Đường đưa điện thoại di động trả lại người phụ trách nói rằng: "Chúng ta vào trong phòng xem thử."
Cô nói rồi đi vào trong phòng Ngu Thư Hân, lần này Thư Hân không có kéo cô ngăn lại mà cùng đi ở sau lưng cô. Đi tới trước cửa sổ sát đất Ngu Thư Hân nhỏ giọng nói: "Chính là bên kia."
Ngu Thư Hân ngón tay hướng về một gốc cây bình thường, Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu đối với người phụ trách nói: "Vừa rồi trong video không có ghi lại khu vực này?"
Người phụ trách gật đầu, nơi này phụ cận chính là cửa sổ sát đất vì bảo vệ việc riêng tư của khách hàng nên khu nghỉ dưỡng không lắp đặt camera an ninh ở đây. Thế nhưng chung quanh đây đều có camera nếu như có người muốn tới đây đứng trước cửa sổ sát đất khẳng định là sẽ bị ghi hình lại, người phụ trách giải thích một lần sau nói rằng: "Thế nhưng trong video cũng không có người vì lẽ đó Ngu tiểu thư có thể hay không là cô nhìn lầm?"
Ngu Thư Hân nghe được anh ta nói như vậy nhất thời trầm mặc, Triệu Tiểu Đường liếc mắt câu từ rõ ràng nói: "Nếu như không phải là bởi vì nhìn lầm đâu?"
Người phụ trách làm như không rõ, hắn vò đầu: "Triệu tổng?"
Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm cái cây trước mặt nói rằng: "Nếu như là người này hiểu rõ khu vực camera an ninh quản lý sau đó hắn tìm ra điểm mù thì sao?"
Câu nói này vừa biểu lộ ra mọi người sắc mặt đại biến đặc biệt là người phụ trách hắn ta mặt mày trắng bệch, nếu như đúng là như vậy, vậy phiền phức lớn rồi! Anh ta im lặng vài giây lắc đầu: "Triệu tổng cái này không thể nào, khu nghỉ dưỡng của chúng tôi an ninh bảo đảm là đứng số một nơi này."
Triệu Tiểu Đường nhấc mắt nói: "Cho nên?"
"Vì lẽ đó.... " Vì lẽ đó không thể xảy ra chuyện như vậy anh ta nhưng là không nói ra được, Triệu Tiểu Đường khí thế quá bức người khiến anh ta cảm nhận được sự áp bức rất lớn hầu như là nghiền ép cho anh ta không cãi được. Người phụ trách đối diện hàng lông mày đôi mắt lệ lạnh băng của cô nuốt nước miếng nói: "Vì lẽ đó, chúng tôi trước tiên sẽ ở khu vực lục soát một lượt kiểm tra cô xem vậy có được không ạ?"
Triệu Tiểu Đường bình tĩnh nhìn hắn gật đầu, người phụ trách thở hắt ra một hơi.
Bảo an khu nghỉ dưỡng chia ra làm hai nhóm, Triệu Hy cũng phân phố nhân viên tổ chương trình hỗ trợ. Ba nhóm phân chia nhau tản ra lục soát xung quanh, bọn họ hành động thầm lặng không thể kinh động đến các khách nhân khác. Nhóm người dọc theo khu nhà ở, bên ngoài mưa rơi như cũ Triệu Hy ngồi ở bên ghế sofa đối với Ngu Thư Hân nói: "Không có chuyện gì chị Thư Hân không cần lo lắng."
Ngu Thư Hân nghe được lời cô an ủi gật đầu, nàng theo thói quen nhìn về phía Triệu Tiểu Đường phát hiện cô ấy cũng đang quan sát nàng. Triệu Tiểu Đường hướng về phía nàng cười nhạt nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì đừng sợ."
Trong lòng đột nhiên sinh sôi ra cảm giác an toàn quen thuộc, Ngu Thư Hân bất tri bất giác thu tầm mắt lại.
Mọi người đi xung quanh kiểm tra đi kiểm tra lại 2, 3 tiếng đồng đừng nói là người lạ đến một động vật nhỏ đều chưa thấy một con nào, trong đội ngũ có người nói: "Nào có người a, trong camera theo dõi cũng không thấy chẳng lẽ bỗng dưng xuất hiện ra?"
"Tôi nói những nghệ sĩ này đóng phim nhiều cho nên nhiều khi bọn họ mắc chứng vọng tưởng nghĩ người khác hại mình, cả ngày nghi thần nghi quỷ."
"Có thể là cẩu tử thì sao ?"
"Cẩu tử cái rắm a, làm gì có đám cẩu tử nào có thể phi thiên độn địa?"
Người phụ trách nghe được bọn họ nói chuyện qua lại gương mặt bình tĩnh, 3 giờ sáng bọn họ tìm kiếm tất cả 4 góc quanh khu nghỉ dưỡng vẫn không có kết quả. Đội bảo an kết hợp với nhân viên tổ chương trình tìm mãi không thấy người cũng bắt đầu thấy mệt mỏi, người phụ trách nói: "Trở về đi."
Mọi người đi theo người phụ trách khu nghỉ dưỡng hướng về khu nhà ở của Ngu Thư Hân đi tới, người phụ trách gõ cộc cộc vài cái lên tấm cửa rồi mở cửa đi vào giải thích: "Xác thực không ai, chúng tôi đã lục soát nhiều lần không tin cô có thể hỏi cậu Lâm đây."
Lâm Diệp chính là người dẫn dắt nhân viên tổ chương đi lục soát, cậu ta đối diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu ánh của Triệu