Quê Chu Lẫm ở huyện Thanh Thạch, gần thành phố Giang, chỉ cần hai tiếng đồng hồ lái xe là tới.
Vừa ra khỏi đường cao tốc, chiếc SUV màu đen lái thẳng tới thị trấn, gương mặt nhỏ của Phó Nam dán vào cửa sổ, nhiệt tình hướng dẫn cô giáo: “Rẽ trái ở phía trước là hồ Tiên Nữ, nhà của ông nội ở phía trên hồ đấy ạ.”
Lâm Nguyệt rất háo hức, nhưng cũng hơi lo lắng, cô đang ở chung với Chu Lẫm, bây giờ lại chạy về quê với anh, liệu ông Chu có hiểu lầm gì không nhỉ?
Ngồi sau vô lăng, Chu Lẫm lái xe không nhanh không chậm. Chỉ vừa rẽ đầu xe một cái, đột nhiên tầm nhìn trở nên thoáng đãng hơn hẳn. Chu Lẫm lớn lên ở nơi này nên đã quen rồi, nhưng ngồi ở phía sau xe, Lâm Nguyệt lại không kìm lòng được dựa vào Phó Nam, một lớn một nhỏ cùng chìm đắm phong cảnh tuyệt đẹp trong hồ. Thành phố Giang có rất nhiều hồ nước, quê hương của Lâm Nguyệt cũng có một hồ nước nhỏ, nhưng diện tích thì kém xa cái hồ trước mắt, nước hồ mênh mông, hàng liễu rủ xuống quanh hồ, nhìn vô cùng thích mắt.
“Ông nội Chu kể, ngày xửa ngày xưa, trên trời có một tiên nữ lấy trộm lọ hoa bằng sứ men xanh của Vương Mẫu nương nương, bị thiên binh thiên tướng truy sát. Tiên nữ hoang mang, hoảng loạn chạy trốn tới đây. Nàng bay lên không trung rồi bị thiên binh bắn trúng, tiên nữ rơi xuống đất rồi hóa thành hồ Tiên Nữ, lọ hoa bằng sứ men xanh của Vương Mẫu nương nương vỡ thành nhiều mảnh phân tán khắp núi, thiên binh thiên tướng không tìm được nên đi mất. Những mảnh vỡ hòa vào bùn đất, dân chúng phát hiện ra, liền học cách dùng loại bùn đất này nung thành lọ sứ.”
Trí nhớ của Phó Nam rất tốt, kể lại câu chuyện cổ của ông nội Chu rất rõ ràng, mạch lạc.
“Toàn là chuyện bịa thôi, không tự bịa ra thì sao có thể hấp dẫn du khách tới đây được?” Chu Lẫm nhìn mặt hồ trước mắt, thẳng thắn vạch trần.
Phó Nam trừng mắt: “Ông nội Chu không lừa cháu đâu.”
Chu Lẫm hừ lạnh: “Không lừa mới là lạ.”
Lâm Nguyệt mỉm cười, lấy di động ra chụp mấy bức ảnh ngoài cửa sổ.
Mấy phút sau, xe dừng lại.
Nhà họ Chu là xưởng gốm sứ gia truyền do tổ tiên nhà họ Chu dựng nên. Thanh Ngọc Đường chính là cửa hàng truyền thừa hơn 300 năm. Ngày nay, đây cũng là một trong những xưởng thủ công mỹ nghệ truyền thống quan trọng của tỉnh. Theo sự phát triển của khoa học, những kĩ thuật tiên tiến cũng được đưa vào quá trình làm gốm sứ nên thành phẩm gốm sứ càng ngày càng cao, tuy nhiên ông Chu lại vẫn kiên trì theo phương pháp làm gốm sứ truyền thống, ông dựa vào những tác phẩm nghệ thuật chất lượng cao mà trở thành một trong những bậc thầy đức cao vọng trọng trong ngành, đồ gốm sứ của Thanh Ngọc Đường trở thành đại biểu cho tính nghệ thuật trong những buổi triển lãm gốm sứ trong và ngoài nước.
Nổi tiếng bên ngoài nhưng xưởng gốm sứ của nhà họ Chu lại rất giản dị, xưởng được dựng giữa thiên nhiên đất trời, tường xám ngói trắng, thanh nhã cổ điển, dường như dấu vết của thời gian đã in sâu vào từng ngóc ngách của xưởng. Trên cửa, ba chữ lớn Thanh Ngọc Đường như rồng bay phượng múa, Lâm Nguyệt không hiểu thư pháp nhưng vẫn cảm thấy được một loại khí thế riêng biệt của những danh môn vọng tộc ngày xưa.
Không ngờ Chu Lẫm lại xuất thân từ một gia đình như vậy. Một con người có phần thô lỗ lại xuất thân từ một gia đình giàu truyền thống và danh giá như thế, con người anh như được hun đúc lên từ hai thế giới trái ngược nhau vậy.
“Ôi, đại đội trưởng về rồi.”
Bác Vương bảo vệ nghe thấy tiếng động bèn đi ra xem, nhìn thấy Chu Lẫm, ông liền cười ha hả, vừa trêu chọc vừa nhìn ra ghế sau xe. Ông cũng quen Phó Nam, chưa kịp cất lời chào hỏi thì đã thấy một cô gái trẻ tuổi, mặc áo sơ mi trắng, quần xanh nhạt đi theo sau bạn học nhỏ, gương mặt trắng nõn, thanh thuần và mềm mại như nước. Cô ngại ngùng mỉm cười với ông một cái. Cô bé này còn đẹp hơn cả mấy nữ minh tinh trong phim truyền hình nữa, vừa đẹp lại vừa gần gũi, y như con gái nhà hàng xóm, không có chút cảm giác xa lạ nào.
Bác Vương sững sờ, sau khi bừng tỉnh lại, ông nở nụ cười một cách rất tự nhiên, nháy mắt đầy ẩn ý với Chu Lẫm: “Rốt cuộc cũng chịu mang bạn gái về nhà rồi hả?”
Thằng nhóc này 30 tuổi đầu mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, nếu không phải do Chu Lẫm trốn ở thành phố Giang không chịu về, ông đã sớm mai mối giúp anh mấy người rồi.
Chu Lẫm không vội vàng giải thích, quay đầu nhìn Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt lúng túng cúi đầu, mặt đã sớm đỏ lên.
Chu Lẫm hơi nhếch miệng, anh rất thích vẻ mặt “cô gái nhỏ” của Lâm Nguyệt lúc này, đang định giải thích, có người đã thay anh nói, Phó Nam kéo tay cô giáo, lớn tiếng phủ nhận: “Không phải, đây là cô giáo của cháu, cháu đưa cô tới để xem đồ gốm sứ của ông nội Chu, cô giáo không phải là bạn gái của chú Chu đâu ạ.”
Chu Lẫm mím môi.
Bác Vương còn chưa từ bỏ ý định, dúng ánh mắt dò hỏi Chu Lẫm, Chu Lẫm mặt không hề cảm xúc giới thiệu: “Lâm Nguyệt là cô giáo dạy toán trong lớp của Phó Nam, trong cục cảnh sát có rất nhiều việc cần cháu giải quyết nên dạo này cháu đã nhờ cô giáo Lâm chăm sóc cho Phó Nam.”
Bác Vương vô cùng thất vọng, vừa chào hỏi, mời ba người vào cửa vừa nói: “Ông Chu đi tới viện bảo tàng rồi, lát nữa mới trở về, có cần bác gọi điện cho ông ấy không?”
“Không cần đâu ạ.” Chu Lẫm từ chối, “Ông ấy bận thì để cháu dẫn cô giáo Lâm đi dạo một vòng là được. Cái chỗ rách nát này chẳng hợp để đi dạo chút nào.”
Bác Vương lườm anh một cái, có ai nói xưởng nhà mình như thế không hả? Đồ gốm sứ của ông Chu giá cao, hơn nữa lại rất khó mua. Chỉ cần tùy ý mang một chiếc ra cũng có thể bán được một khoản lớn, nếu không phải do tính tình ông lão vốn đạm bạc thì ông Chu sớm đã có thể sống trong biệt thự rồi. Hai anh em Chu Lẫm cũng thật là, rõ ràng cả hai đều là công tử nhà giàu, lại nhất quyết đòi đi làm cảnh sát, không những cực khổ, mà còn…
Nghĩ tới người anh đã hi sinh vì nhiệm vụ của Chu Lẫm, tâm trạng bác Vương lại chùng xuống. Để cho ba người Chu Lẫm tự tham quan, ông tiếp tục đi làm nhiệm vụ.
Xưởng gốm sứ không lớn, nếu chỉ tham quan theo kiểu “cưỡi ngựa xem hoa” thì nửa tiếng đồng hồ đã đi dạo xong rồi, nhưng Lâm Nguyệt lại cảm thấy vô cùng hứng thú với mỗi bước chế tạo gốm sứ, từ nhào bùn, làm phôi, phơi phôi, chỉnh sửa phôi rồi cho đến lên men, mỗi một công đoạn cô đều xem rất kĩ lưỡng và nghiêm túc, cuối cùng lại đợi ở hầm nung một lúc nữa.
Sau khi tham quan xong thì cũng đã đến giữa trưa, cái miệng nhỏ của Phó Nam đã mở rộng ra mấy lần. Cậu bé muốn chơi phôi, nhưng vì cô giáo không vội, cậu bé cố nhịn xuống, kiên nhẫn đi tham quan với cô giáo.
Có công nhân vội vàng đến chuyển lời: “Đội trưởng Chu, ông Chu về rồi, đang ở phòng khách đợi mọi người đấy.”
Tim Lâm Nguyệt đập mạnh một cái.
Chu Lẫm đi trước dẫn đường, anh đi vòng qua vườn hoa nhỏ, trước mặt chính là phòng khách, kiến trúc cổ kính, bên trong toàn là đồ bằng gỗ lim. Lâm Nguyệt lén quan sát, nhìn thấy hoa quả cô mua còn bày trên bàn trong phòng khách. Lúc vào phòng, Chu Lẫm đặt giỏ hoa quả xuống, sau đó mới nhìn sang ông lão với mái tóc trắng xám đang ngồi uống trà rất ung dung cạnh bàn. Ông mặc đồ ngủ nhưng toàn thân lại toát lên vẻ ung dung của một nhà nghệ thuật, có điều khung
“Ông nội!” Phó Nam vui vẻ chạy tới, giống y như là cháu trai ruột.
“Nam Nam tới rồi à?” Ông Chu đặt chén trà xuống, cười híp mắt bế Phó Nam lên. Ông cũng quen biết bố của Phó Nam. Lúc nhỏ, ngày nào thằng nhóc đó cũng chạy đi nghịch ngợm khắp nơi với Chu Lẫm, năm đó hai thằng nhóc kia tự mình đi đăng ký vào trường cảnh sát, ông Chu đã đồng thời kéo cả ba người vào danh sách đen rồi, không thèm quan tâm tới đứa nào hết, nhưng Phó Nam là một đứa bé vừa ngoan vừa hiểu chuyện, ông Chu nhìn kiểu gì cũng thấy thích.
“Ông nội, đây là cô giáo Lâm ạ, cô giáo đối xử với cháu rất tốt.” Ngồi trên đùi ông lão, Phó Nam kiêu ngạo giới thiệu.
Ông Chu hơi nheo mắt lại nhìn cô gái trẻ trước mắt.
Lâm Nguyệt vội tự giới thiệu: “Cháu chào bác, cháu là Lâm Nguyệt, là cô giáo dạy toán của Phó Nam, lần trước Phó Nam nói trong xưởng của bác có làm đồ gốm sứ, cháu cảm thấy vô cùng hứng thú, hôm nay mạo muội tới đây tham quan. Thật ngại quá, cháu có mua chút ít hoa quà, hi vọng bác đừng chê.”
Tuy Lâm Nguyệt chỉ nói vài lời khách sáo, nhưng cô lại có vẻ ngoài xinh đẹp dịu dàng, giọng nói cũng trong trẻo, êm ái. Đây chính là dáng vẻ ngoan ngoãn trời ban, rất dễ làm người lớn yêu thích.
Ông Chu gật đầu: “Xưởng nhỏ do gia đình tự mở thôi. Nếu cháu thích thì thường xuyên đến đây chơi, không cần khách sáo như thế.”
Ông lão vô cùng hòa ái dễ gần, Lâm Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Ăn cơm trước đi, bác cũng không biết cháu thích ăn gì, đều là đồ ăn nhà làm cả, cũng không có gì đặc biệt đâu.” Ông Chu chỉ vào cái ghế bên trái, ra hiệu cho Lâm Nguyệt ngồi xuống, còn Chu Lẫm đã sớm đặt mông ngồi bên phải rồi, trong mắt ông lão không hề có anh, anh cũng không quan tâm, miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, hờ hững lắng nghe.
“Cảm ơn bác ạ.” Lâm Nguyệt lễ phép đáp.
Dì làm bếp bưng đồ ăn tới, ông Chu nhìn thì tưởng là người gia trưởng lạc hậu, thực ra lại rất hiền hòa. Ông vừa ăn vừa nói chuyện với Lâm Nguyệt, hỏi cảm nhận về chuyến tham quan lúc sáng của cô. Lâm Nguyệt khá hứng thú với đồ gốm sứ nên đương nhiên có thể nói rất nhiều chuyện với ông, ăn xong bữa cơm, cô thấy ông Chu cũng không còn xa lạ nữa.
“Các cháu tới đây một chuyến cũng không tiện, tối nay ở lại đây đi, bác cũng đã bảo người chuẩn bị phòng xong rồi, trước tiên đi ngủ trưa đã, tỉnh lại rồi đi làm phôi.” Sau khi ăn xong, ông Chu nhìn Lâm Nguyệt nói, “Bình thường khi có người tới xưởng chơi, hầu hết đều đến để làm phôi cả.”
Phó Nam cười hì hì, cậu bé rất thích nghịch bùn.
Thịnh tình không thể từ chối, Lâm Nguyệt lại cám ơn sự chiêu đãi của ông lão.
Trong nhà họ Chu có một khu nhà nhỏ dành riêng cho khách ở, bên ngoài rất cổ kính, bên trong lại đầy đủ đồ dùng hiện đại. Hôm nay có một đoàn khách tới, Phó Nam sợ cô giáo cô đơn nên muốn ở phòng sát vách của cô giáo. Ông Chu đương nhiên là chẳng quan tâm, Chu Lẫm thì lại trực tiếp đẩy cửa phòng bên cạnh phòng Lâm Nguyệt ra, tự coi mình là khách luôn.
Hai bố con, bố không nhìn con, con cũng không nhìn bố, trước khi ngủ trưa Lâm Nguyệt không kìm lòng mà băn khoăn mãi, rốt cuộc Chu Lẫm đã làm gì khiến ông lão tức giận như vậy?
Tỉnh giấc, Phó Nam quen đường quen lối dẫn cô giáo đi tới phòng chế tác của ông nội Chu. Phòng chế tác chia thành trong và ngoài, ông Chu đều làm đồ gốm sứ ở bên trong, bên ngoài thì xếp mấy cái máy xoay nặn gốm, chuyên dành riêng cho mấy đứa trẻ tò mò, bình thường ông Chu có một ham muốn rất lớn, đó chính là dạy mấy đứa trẻ làm đồ gốm sứ.
Buổi chiều ông Chu còn có việc, tự mình làm phôi mẫu cho Lâm Nguyệt một lần, liền rửa tay rồi đi mất.
Lâm Nguyệt cũng không phải thần đồng, sao có thể nhìn một lần, nghe một lần đã hiểu hết lời giảng được, ngồi trước máy xoay nặn gốm, cô không biết xuống tay với chiếc máy xoay nặn hình tròn và thùng bùn này thế nào.
“Cô giáo nhìn con này.” Phó Nam ngồi trước máy xoay bên cạnh, nắm cục bùn to chỉ bảo cô giáo, bạn học nhỏ đã học được một khoảng thời gian rồi, tuy vẫn không nặn ra hình thù gì nhưng ít ra người ta vẫn có thể nhìn ra đây là một lọ hoa.
Lâm Nguyệt nhìn một lúc, khởi động máy xoay rồi thử làm.
Chu Lẫm đút hai tay trong túi quần lắc lư đi tới, nhìn thấy bạn học nhỏ tự mình chơi rất vui vẻ, cô giáo thì tay chân vụng về, còn muốn học trộm của bạn học nhỏ, cô nhìn thấy anh thì lập tức xoay đi, lấy hai tay dính đầy bùn che “tác phẩm” của mình lại.
Chu Lẫm mỉm cười, vén tay áo đi tới bên cạnh Lâm Nguyệt, quỳ một gối xuống, thấp giọng hỏi: “Tôi giúp cô nhé?”
Nói thế nào đi nữa, trước khi anh vào đại học, mỗi ngày tan học, mỗi kì nghỉ đông và nghỉ hè, hầu như đều trôi qua ở xưởng gốm sứ.
Lâm Nguyệt thật sự cần được chỉ dạy, nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Chu Lẫm xoa xoa bùn trên máy xoay, máy xoay nhanh chóng chuyển động đều đặn, gương mặt anh rất tập trung, anh kéo phôi lên cao một cách đơn giản, rồi lại làm mẫu cho Lâm Nguyệt xem làm thế nào để ra hình dáng của cái bát.
“Cô làm được không?” Gỡ chiếc bát anh vừa nặn xong xuống, Chu Lẫm hỏi cô.
Lâm Nguyệt: …
Nhìn thì đơn giản nhưng cô lại cảm thấy rất khó.
“Để tôi thử đã.” Cô nhắm mắt nói.
Chu Lẫm hào hứng nhìn.
Anh ở đây, áp lực của Lâm Nguyệt càng lớn, cô sợ mình sẽ bị mất mặt trước anh, kết quả là càng áp lực càng hỏng việc, cô không thể làm phôi được. Tay chân Lâm Nguyệt luống cuống, đột nhiên một đôi bàn tay to lớn xuất hiện, siết chặt mu bàn tay của cô, giống như đang đan chặt mười đầu ngón tay của cô lại. Trên tay hai người đều có bùn, nhưng loại cảm giác nắm lấy tay nhau trơn trượt như thế càng làm trái tim người ta loạn nhịp hơn.
Toàn thân Lâm Nguyệt cứng ngắc, trên mặt dường như bốc lửa.
“Tôi dạy cô.” Người đàn ông thấp giọng nói ngay bên cạnh cô, hơi thở ấm áp phả đều trên lỗ tai của cô.
Một giây sau, Chu Lẫm càng nắm tay cô chặt hơn, bùn nhão không ngăn được nhiệt độ từ lòng bàn tay của anh.