Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng

Chương 47


trước sau

 

Chương 47

 

Editor: Đinh Hương

 

Beta: Mạc Y Phi

 

Lúc Lâm Nguyệt bị Chu Lẫm đánh thức thì trời đã gần sáng rồi, những món đồ trang trí trong phòng yên tĩnh chìm đắm trong ánh sáng mông lung, Lâm Nguyệt không nhìn thấy vẻ mặt của Chu Lẫm, chỉ biết là anh đang hôn gáy cô, động tác rất nhẹ, giống như sợ cô biết được, nhưng gốc râu cứng trên cằm anh lại làm cho cô ngứa ngáy, cô tỉnh dậy cũng là vì những cái này mà.

 

Sự nhiệt tình tối qua dần dần trở nên rõ ràng, người đàn ông này như một ngọn lửa, đã bùng cháy thì không dừng lại được. Lâm Nguyệt không nhúc nhích, giống như đang nằm ngủ rất say, cơ thể theo bản năng hơi hưng phấn lẫn căng thẳng, còn có loại thoải mái chưa từng được trải qua, hơi giống cảm giác thoải mái sau khi vận động xong, sự dễ chịu và lười biếng từ mỗi tế bào lan ra khắp người.

 

Bàn tay lớn của anh lại xấu xa mò vào, Lâm Nguyệt cắn môi, cuối cùng cũng hiểu anh đang cố ý, không hề sợ mình sẽ đánh thức cô.

 

Anh mạnh mẽ như vậy, cả người cô đều bị anh sờ sờ mó mó, bứt dây động rừng, cô giả vờ ngủ nhưng hô hấp càng ngày càng gấp khiến Chu Lẫm biết, cô gái nhỏ đã tỉnh rồi.

 

Tỉnh rồi, vậy không cần khách sáo nữa.

 

Nắm bả vai của cô, Chu Lẫm xoay bạn gái lại, Lâm Nguyệt mới nằm ngửa, anh đè lên người cô, vừa hôn cô vừa dùng hai tay kéo áo len của cô ra. Tối qua anh cũng làm như thế, nhưng lúc đó căn phòng tối mịt, bây giờ trời đã sáng, có thể nhìn thấy rõ ràng, Lâm Nguyệt theo bản năng từ chối nhưng động tác của anh càng nhanh hơn, bàn tay nhỏ của cô bị ép lên tận đỉnh đầu, anh dùng sức kéo một cái, áo len liền bay xuống đất.

 

Trên người hơi lạnh nhưng gương mặt lại cực kì nóng, nhất là anh không hề nhúc nhích, rõ ràng đang nhìn cô không chút kiêng dè.

 

Giống như một người cá bị ném lên bờ, đột nhiên phơi bày trước mặt một người đàn ông cường tráng tràn ngập dã tâm, Lâm Nguyệt muốn ngăn cản ánh mắt anh nhưng hai bàn tay lại bị giữ trên đỉnh đầu, càng giãy giụa càng xấu hổ, càng chống cự càng mê người hơn.

 

"Chu Lẫm..." Cả người cô giáo đều đỏ ửng lên, mái tóc dài ngổn ngang, cô nằm dưới thân anh cầu xin, tùy anh muốn làm gì cũng được đều khiến cô thoải mái hơn là để anh nhìn như vậy.

 

"Thèm quá." Chu Lẫm cúi người nói, khoảng cách rất gần nên anh phát hiện trên người cô đã nổi da gà vì lạnh. Chu Lẫm không nỡ, kéo chăn che lấy hai người, sau đó tiếp tục chậm rãi thưởng thức bữa sáng thơm ngon. Tối qua không nhìn thấy, lại ngại việc cô yếu ớt, nhưng vừa nhìn thấy rồi thì còn mềm mại hơn so với gương mặt nữa, có thể không đáng yêu sao?

 

Ôm cô gái nhỏ xinh của mình, Chu Lẫm cố gắng kiên nhẫn xoay vòng, mười phút, nửa tiếng hay là dài hơn nữa nhỉ? Lâm Nguyệt cũng không rõ nữa, cô nắm lấy vai anh, cố gắng nhẫn nhịn không kêu lên thành tiếng, rốt cuộc vào một khoảnh khắc nào đó, mu bàn chân duỗi thẳng ra, mấy ngón chân mềm mại cuộn tròn lại.

 

Chu Lẫm là lính mới nhưng anh có năng lực nhạy cảm của một cảnh sát hình sự ưu tú, cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể và hô hấp của cô, Chu Lẫm ngạc nhiên chui ra khỏi chăn. Lâm Nguyệt đã sớm quay đầu sang, để lộ khuôn mặt đỏ bừng ướt đẫm mồ hôi, buổi sáng hơn 6 giờ, căn phòng đã sáng rồi, Chu Lẫm tinh mắt thấy rõ từng giọt mồ hôi lăn từ trán cô xuống.

 

"Lên... rồi hả?" Anh ôm mặt cô, đôi mắt sáng bừng đầy mong chờ.

 

Anh nói ba chữ này xong, Lâm Nguyệt không nghe rõ chữ ở giữa nhưng liên hệ với thực tế trước mắt thì cô cũng đoán ra được.

 

Gương mặt của cô càng đỏ hơn, không muốn thừa nhận nhưng vẻ mặt thiếu tự nhiên ngắn ngủi đã bị Chu Lẫm nhìn thấu.

 

Chu Lẫm kinh ngạc nhìn cô, bên trong sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng, niềm vui đầu tiên là vì cơ thể của cô khá nhạy cảm, việc anh làm có hiệu quả rồi, niềm vui thứ hai là bản thân có bản lĩnh, mới dùng miệng chút thôi đã hầu hạ bạn gái thoải mái rồi.

 

"Muốn anh đúng không?" Sau khi sự kinh ngạc qua đi, Chu Lẫm hôn cô một cái thật mạnh, cô ăn no rồi còn anh vẫn đói đây này.

 

Lâm Nguyệt thà rằng bàn tay của anh làm chuyện xấu cũng không muốn nghe anh nói mấy lời thô tục, cúi đầu đẩy vai anh ra: "Nên dậy làm bữa sáng rồi." Cô còn phải đi tắm nữa.

 

Chu Lẫm không muốn: "Lát nữa đến quán ăn là được." Bên ngoài tiểu khu có mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng, so với thời gian cô làm cơm thì tiết kiệm tới gần 20 phút.

 

Anh vẫn còn lộn xộn, Lâm Nguyệt mở mắt ra, hơi tức giận nhìn anh: "Anh về phòng sớm một chút đi, lát nữa chắc Nam Nam sẽ dậy đấy."

 

Chu Lẫm lưu manh cười một tiếng: "Sợ thằng bé biết à?"

 

Lâm Nguyệt cắn môi. Phó Nam còn là học sinh tiểu học, Lâm Nguyệt không biết một đứa bé 6 tuổi sẽ nhìn chuyện chú Chu chưa kết hôn và bạn gái ngủ chung một phòng như thế nào, nhưng vì là giáo viên, Lâm Nguyệt cảm thấy vẫn nên tránh bạn học nhỏ thì tốt hơn, dù sao trẻ con vẫn còn khá ngây thơ.

 

"Được rồi, nghe em vậy, ai bảo em là bạn gái anh."

 

Xoa xoa đầu lông mày đang nhíu lại của cô, Chu Lẫm nói được làm được, anh xoay người nhảy xuống đất, đồng thời kéo chăn ra. Lâm Nguyệt không mặc áo, xấu hổ đến mức tức giận cướp chăn lại rồi nằm quay lưng với anh. Chu Lẫm nhìn cô gái nhỏ trên giường, lại nhìn bộ phận nào đó không chịu được muốn xông ra khỏi quần sịp, người anh em nhỏ này có vẻ nóng lòng muốn thử lắm rồi đấy, anh lắc đầu, cam chịu số phận đi tới phòng vệ sinh tắm rửa.

 

Ngồi trong văn phòng, Lâm Nguyệt không kìm lòng được mà ngẩn người, sự thân mật tối hôm qua cứ xoay vòng trong đầu cô, không thể xua đi được.

 

Anh còn liên tục trêu chọc cô, hiếm khi trong lúc làm việc lại nhắn tin WeChat cho cô: "Lên lớp rồi à?"

 

Lâm Nguyệt sờ mặt, trả lời: "Chiều nay em không có lớp."

 

Chu Lẫm: "Ở lại trong văn phòng sao?"

 

Lâm Nguyệt: "Em phải chỉnh sửa bài tập và chuẩn bị cho kỳ thi học kì, còn hơn một tháng nữa thôi, trong tổ đều bắt đầu bận hết rồi, hôm nay anh không bận à?"

 

Chu Lẫm: "Bận bình thường thôi, đột nhiên nhớ vợ quá."

 

Lâm Nguyệt lại dùng mu bàn tay sờ mặt. Tối qua còn gọi là phụ nữ, qua một đêm liền biến thành vợ, đúng là được voi đòi tiên mà.

 

Lâm Nguyệt không trả lời.

 

Qua mấy giây, Chu Lẫm lại hỏi: "Đỏ mặt rồi đúng không?"

 

Xuyên qua màn hình, Lâm Nguyệt dường như nhìn thấy ánh mắt đầy chế nhạo của bạn trai và nụ cười lưu manh. Biết mình không cãi lại được anh, Lâm Nguyệt đành nói dối: "Em bận lắm."

 

Chu Lẫm: "Ừ, tối nói chuyện tiếp nhé."

 

Lâm Nguyệt bật cười.

 

Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng nói trêu ghẹo của Hà Tiểu Nhã: "Nhìn Lâm Nguyệt này, cứ đỏ mặt xem điện thoại là sao nhỉ, lại còn cười ngọt ngào như vậy, có phải là Chu Lẫm không đấy?"

 

Lâm Nguyệt cúi đầu chỉnh sửa bài tập, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

 

Hà Tiểu Nhã chống cằm, gương mặt đầy vẻ hâm mộ, chị Vương cười khuyên cô ấy mau tìm bạn trai đi, Hà Tiểu Nhã chán nản nói không có người đàn ông tốt nào cả. Trò chuyện được một lúc, chị Vương, Hà Tiểu Nhã và Trình Cẩn Ngôn đều đi lên lớp, ba người lần lượt rời đi, văn phòng chỉ còn lại Lâm Nguyệt và Tưởng Tư Di.

 

Lâm Nguyệt chăm chú sửa bài tập, Tưởng Tư Di ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Nguyệt, ánh mắt của cô ta rất phức tạp.

 

Lúc trước La Trí Hằng cũng thường xuyên nhắn tin cho cô ta, tuy có vài điểm của La Trí Hằng mà cô ta chưa hài lòng, nhưng trước sự theo đuổi nhiệt tình của người đàn ông đang yêu mình tha thiết vẫn làm cho lòng hư vinh của cô ta thỏa mãn vô cùng. Nhưng từ một tháng trước khi cô ta không chống lại đợt tấn công đầy lãng mãn của La Trí Hằng nữa, sau khi lên giường với anh ta xong thì tin nhắn của La Trí Hằng càng ngày càng ít dần.

 

Cầm di động lên, Tưởng Tư Di mở ra xem, tin nhắn cuối cùng La Trí Hằng gửi là từ tận hôm qua.

 

Là đàn ông đều như vậy, ăn vào miệng rồi thì sẽ phai nhạt, hay chỉ mỗi La Trí Hằng như thế thôi?

 

Vuốt ve sợi dây chuyền hàng hiệu đeo trên cổ, Tưởng Tư Di đột nhiên rất lo lắng, cô ta muốn gả cho La Trí Hằng có nhà có xe mà không phải chỉ vì vài món quà hàng hiệu này.

 

Tưởng Tư Di đi tới chỗ Lâm Nguyệt rót nước.

 

Máy uống nước ở trước bàn làm việc của Lâm Nguyệt, thấy đồng nghiệp đi tới, Lâm Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười với cô ta.

 

Tưởng Tư Di đang buồn phiền không biết mở miệng như thế nào, Lâm Nguyệt vừa cười, cô ta lập tức nắm lấy cơ hội, giống như chị em tốt trêu ghẹo Lâm Nguyệt: "Cậu và Chu Lẫm hẹn hò cũng đã hai tháng rồi, thế nào, đi tới bước đó chưa?"

 

Lâm Nguyệt không ngờ Tưởng Tư Di lại trực tiếp như thế, cô cúi đầu, vừa chỉnh sửa bài tập vừa nói qua loa: "Cứ vậy thôi, công việc của anh ấy rất bận, có rảnh cũng chỉ đi xem phim thôi."

 

Tưởng Tư Di biết Lâm Nguyệt không nói thật, đề tài này đúng là cần phải thân thiết lắm thì mới tâm sự được, liếc mắt nhìn di động của Lâm Nguyệt, Tưởng Tư Di đặt cốc nước xuống, kéo ghế đến ngồi bên cạnh Lâm Nguyệt, một tay chống cằm, xấu hổ thở dài nói: "Thực ra tớ đang gặp một vấn đề khó, không thể nói chuyện với Tiểu Nhã được, chỉ có thể tâm sự với cậu thôi."

 

Lâm Nguyệt đặt bút xuống, nghi ngờ nhìn cô ta: "Vấn đề khó gì vậy?"

 

Tưởng Tư Di cắn môi, cụp mắt xuống, ngón tay nắm chặt lại: "Tuần sau La Trí Hằng hẹn tớ đi chơi, anh ấy, anh ấy muốn ngủ chung phòng với tớ."

 

Tối qua Lâm Nguyệt vừa mới bị Chu Lẫm mời như vậy, trong phút chốc liền hiểu ngay nhưng lại không biết trả lời thế nào.

 

Tưởng Tư Di nhìn cô, thấp giọng than thở tiếp: "Tớ cảm thấy như vậy hơi nhanh nhưng lại sợ tư tưởng của bản thân quá bảo thủ, hai người thì sao, đến bước đó chưa?"

 

Lâm Nguyệt lắc đầu một cái, quay sang nhìn bài tập của học sinh, đáp: "Chưa."

 

Chính xác là vẫn chưa đột phá bước cuối cùng thôi, hơn nữa coi như đột phá rồi, cô cũng sẽ không kể chuyện riêng tư của mình cho đồng nghiệp.

 

Tưởng Tư Di không tin, nghiêm túc tìm kiếm sự biến hóa trên gương mặt của Lâm Nguyệt: "Hai người ở chung một khu thì càng dễ dàng gặp gỡ hơn mà nhỉ?"

 

Lâm Nguyệt không thích nói về vấn đề này, cũng không thích sự tìm hiểu của Tưởng Tư Di, cô vẫn lắc đầu, sau đó tiếp tục chỉnh sửa bài tập.

 

Nhận ra sự phản cảm của cô, Tưởng Tư Di biết điều rời đi.

 

Buổi chiều vừa tan làm, La Trí Hằng mặc âu phục tới tìm cô ta, trên mặt mang theo nụ cười đầy cưng chiều, tâm trạng của Tưởng Tư Di trở nên tốt hơn, cô ta nhìn về nơi Chu Lẫm hay đỗ xe thì phát hiện Chu Lẫm không tới đón Lâm Nguyệt, Tưởng Tư Di đột nhiên yên tâm hơn. Bạn trai đều có lúc bận rộn, cũng không phải mỗi ngày Chu Lẫm đều tới đón Lâm Nguyệt được.

 

Đêm đó, lúc Tưởng Tư Di ở trên giường cảm nhận sự nhiệt tình của bạn trai, Lâm Nguyệt nhận được tin nhắn WeChat của Chu Lẫm, anh nói có vụ án nên cần phải tăng ca, không xác định được thời gian phá án nên cô không cần đợi.

 

Quen biết bao lâu rồi, hai người cũng ngầm hiểu, vụ án nhỏ thì Chu Lẫm có thể nói ra, vụ án lớn thì anh nhất định sẽ không nói cho cô hoặc Phó Nam biết, đại khái là không muốn để bọn họ tiếp xúc với mặt tối nặng nề của xã hội. Anh không nói, Lâm Nguyệt ăn ý không hỏi, chỉ dặn dò anh phải cẩn thận, cố gắng nghỉ ngơi thật tốt.

 

Chuyện xảy ra

vào thứ năm, hai ngày tiếp theo Chu Lẫm cũng không xuất hiện, dù gọi một cuộc điện thoại cũng chỉ kéo dài khoảng 10 giây coi như là báo bình an.

 

Chủ nhật Lâm Nguyệt dẫn Phó Nam đi siêu thị mua quần áo, bạn học nhỏ lớn rất nhanh, quần áo mùa đông năm ngoái đã không thể mặc được nữa rồi. Mua quần áo trẻ con trước, sau đó Lâm Nguyệt cũng chọn hai bộ đồ, thay xong cô bảo Phó Nam cho ý kiến, cái miệng của bạn học nhỏ 6 tuổi vô cùng ngọt, cậu bé nói cô giáo mặc gì cũng đẹp hết.

 

Đi qua khu đồ nam, nghĩ tới đôi giày mà Chu Lẫm ngày nào cũng dùng để chạy đi phá án, Lâm Nguyệt lại chọn một đôi cho bạn trai. Phụ nữ rất cẩn thận, nhất là với bạn trai thì càng hay để ý hơn, Lâm Nguyệt dựa vào sự đo đạc bằng mắt mà đan một chiếc áo len cho Chu Lẫm nên "ở chung" lâu như vậy, biết cỡ giày của Chu Lẫm là bao nhiêu thì cũng không có gì kỳ lạ.

 

"Chú Chu đã mua quần áo cho cô rồi ạ?" Phó Nam đòi lại công bằng cho cô giáo, cảm thấy cô giáo đối xử với chú Chu quá tốt.

 

Lâm Nguyệt giải thích giúp Chu Lẫm, cảnh sát hình sự thường tăng ca, mặt khác anh cũng là một người đàn ông xuề xòa, quần áo cho bản thân còn không rảnh để mua thì làm sao nghĩ tới việc tặng cho bạn gái được? Có điều, hai người yêu nhau chưa được bao lâu, Chu Lẫm đã đưa thẻ cho cô rồi, bảo cô muốn mua gì thì cứ dùng thẻ đó. Lâm Nguyệt rất ngại nên tiếp tục dùng thẻ của mình, dĩ nhiên cuối tháng khi Chu Lẫm kiểm tra, phát hiện cô không dùng thẻ thì lập tức chuyển khoản cho cô.

 

Cho nên bây giờ Lâm Nguyệt mua đồ cho Phó Nam đều dùng thẻ của Chu Lẫm hết, không phải vậy thì Chu Lẫm càng chuyển tiền nhiều hơn.

 

Đôi giày kia là quà cô tặng cho bạn trai, Chu Lẫm mà dám chuyển khoản, cô sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa.

 

Tưởng tượng tới tình huống đó, Lâm Nguyệt liền mỉm cười, một tay xách đồ một tay dắt Phó Nam đi ra khỏi siêu thị, gọi xe về nhà.

 

Ở dưới tòa nhà của Chu Lẫm có một chiếc xe đang đỗ.

 

Diêu Tình gục đầu trên tay lái, nhìn tòa nhà năm tầng chằm chằm không chớp mắt. Đó là căn nhà ở thành phố Giang mà bố mẹ Chu Việt đã mua năm đó, hai ông bà rời đi, Chu Việt ở lại thành phố Giang làm cảnh sát nên sống ở đây, năm đó cô ta học đại học năm nhất, vì dạy phụ đạo cho cậu bé nhà hàng xóm của Chu Việt mà lên lên xuống xuống suốt nên đã gặp gỡ Chu Việt, qua lại thường xuyên, cô ta là người thích cảnh sát Chu Việt trước.

 

Hai người yêu nhau cũng là cô ta theo đuổi Chu Việt, miệng anh ấy thì chê cô ta nhỏ nhưng thực ra lại rất để ý, cô ta giả vờ say nắng bị bệnh, chỉ gọi một cuộc điện thoại đã khiến anh ấy vô cùng lo lắng chạy từ cục cảnh sát về...

 

Chuyện cũ vẫn rõ ràng ngay trước mắt, nhưng anh ấy lại không còn nữa, em trai anh ấy đã dọn qua ở rồi, quần áo đàn ông ở trên ban công lại thuộc về một người cảnh sát Chu khác.

 

"Cô ơi, con xách giúp cô nhé."

 

Giọng nói hiểu chuyện của cậu bé truyền tới, Diêu Tình dụi mắt, cô ta tùy ý nhìn sang thì thấy một cô gái trẻ xinh đẹp dịu dàng. Người đẹp thì rất dễ để lại ấn tượng sâu sắc, huống chi người đó chính là bạn gái của em trai Chu Việt.

 

Diêu Tình ngơ ngác ngồi đó, mãi đến tận khi bóng lưng của cô gái trẻ dắt tay bạn học nhỏ biến mất ở trên cầu thang quen thuộc.

 

Nước mắt lại lăn xuống.

 

Thì ra căn nhà đó không chỉ đã thay đổi chủ nhân nam mà còn thay đổi cả chủ nhân nữ rồi sao?

 

... Dựa vào cái gì?

 

Dựa vào cái gì mà cô ta thức trắng mấy đêm không thể buông bỏ tình yêu này mà một cô gái khác lại có thể mỉm cười sống hưởng thụ chứ?

 

Chu Lẫm không hiểu cho cô ta, nhưng phụ nữ thì phải hiểu phụ nữ, nếu đổi thành tình huống tương tự, bạn gái của Chu Lẫm sẽ chọn thế nào đây?

 

Lau khô nước mắt, Diêu Tình đẩy cửa xe ra.

 

Cô ta hối hận khi đã chia tay với Chu Việt, vì cái chết của Chu Việt mà cô ta buồn rầu suốt chục năm qua, thậm chí cả đời này cũng không tìm được người đàn ông nào khiến bản thân rung động, nhưng sự lựa chọn năm đó của cô ta không sai. Người đàn ông như Chu Việt và Chu Lẫm cực kỳ hấp dẫn phái nữ, càng lạnh nhạt với phụ nữ càng làm người ta đau đớn tới nỗi muốn chết.

 

Cô ta không sai, nếu Chu Lẫm kiên quyết cho rằng cô ta từ bỏ Chu Việt là sai, vậy cô ta sẽ khiến cho Chu Lẫm hiểu, người phạm sai lầm này không chỉ có mình cô ta.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện