Editor: Đinh Hương
Beta: Tửu Thanh
Trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Chu Lẫm đã rút khăn giấy tới hai lần.
Lần đầu tiên anh quỳ gối bên người Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt trốn trong chăn, nghe thấy tiếng động anh gần như đã thu dọn xong rồi cô mới chịu thò tay ra, bàn tay nhỏ nhắn giật áo đòi khăn giấy từ chỗ anh, dù sao chiến trường của cô cũng cần phải giải quyết mà. Chu Lẫm nhìn bàn tay nhỏ trắng mịn của cô, lại nhìn bàn tay lớn đang nắm “người anh em”, vụt một cái, “thằng em” của anh lại phấn chấn tinh thần trở lại.
Lâm Nguyệt không lấy được khăn giấy như mong muốn, đã thế lại còn bị người ta miễn cưỡng nhét một khẩu súng vào.
Lần thứ hai kéo dài khá lâu, khoảng 50 phút.
Lâm Nguyệt hơi sợ, cô không có cơ hội nhìn đồng hồ nhưng cũng cảm thấy hai lần cộng lại hình như rất lâu. Nếu hai người đang ở trong nhà Chu Lẫm thì cô cũng sẽ theo ý anh, nhưng đây là cục cảnh sát, nhiều người nhìn thấy cô đến ký túc xá tìm Chu Lẫm như vậy, lâu quá mà không đi ra, người ta sẽ nghĩ thế nào đây?
"Được rồi mà..." Cô xấu hổ giục anh.
Chu Lẫm ngẩng đầu.
Lâm Nguyệt lập tức nhắm mắt lại, ánh đèn sáng ngời chiếu trên làn da trắng nõn của cô gái nhỏ và dấu hôn đỏ thắm của anh.
"Được rồi cái gì?" Anh thật sự không hiểu.
"Em phải về rồi." Dựa vào sức lực của cơ thể của anh, giọng nói của cô cũng dao động theo.
Ánh mắt Chu Lẫm trở nên sâu thẳm, nhưng anh cũng biết ký túc xá không phải là nơi thích hợp lắm, liền “Ừ” một tiếng, vừa đặt tay cô lên cổ mình, tay còn lại chụp lấy “người anh em” tiến sâu vào đùi cô.
Lâm Nguyệt bị ép đến mức buộc phải buông lỏng đôi môi đang mím chặt, không thốt ra được tiếng nào, móng tay cắm sâu vào bờ vai ướt đẫm mồ hôi của anh.
Chu Lẫm từ từ dừng lại, nặng nề nằm đè xuống, gò má dán vào cơ thể nóng bỏng của cô.
Lâm Nguyệt thở hồng hộc, hơi thở của hai người quyện vào nhau, bên ngoài rất lạnh nhưng trên giường lại nóng vô cùng, đệm giường bị thấm ướt bởi mồ hôi... hoặc là cái gì đó khác...
"Xin lỗi." Người đàn ông đang vùi đầu bên tai cô, đột nhiên thấp giọng nói.
Lâm Nguyệt quay đầu nhìn anh.
Chu Lẫm ngẩng đầu, bàn tay lớn từ từ nâng gương mặt ửng hồng của cô lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: "Lần trước là do anh đần độn, sau này anh sẽ nghe lời em hết. Anh thề, nếu lần sau lại làm em tức giận hay khóc, anh sẽ không được ăn cơm vào ban ngày, không có vợ ôm vào buổi tối."
Anh biết lỗi sai của mình rồi cơ đấy, cũng không tệ, Lâm Nguyệt cười, ừm một tiếng.
Đôi mắt hạnh của cô to tròn, sáng long lanh và lấp lánh ánh nước, cổ họng của Chu Lẫm khô khan, nhớ lại lúc nãy vừa đi vào cô đã khóc. Cô đau cũng khóc, thoải mái cũng khóc, không ổn tí nào, Chu Lẫm vội vàng bổ sung, môi lướt qua đôi môi mềm mại của cô: "Khóc ở trên giường thì không tính nhé."
Một giây trước đó, anh còn là người đàn ông thật lòng hối lỗi, một giây sau đã trở thành tên lưu manh rồi, Lâm Nguyệt không nhịn được đập vào eo anh một cái.
Chu Lẫm mỉm cười, nắm lấy quả đấm nhỏ của cô, cúi đầu hôn.
"Được rồi, em phải về đây." Không nhìn thấy đồng hồ, Lâm Nguyệt sợ mình đã ở đây quá lâu rồi.
"Cùng về nhà nào." Chu Lẫm ngồi dậy, còn muốn nhìn cơ thể cô thêm chút nữa, Lâm Nguyệt nhanh tay lấy chăn che lại.
Chu Lẫm mỉm cười nhìn cô.
Lâm Nguyệt không thèm để ý tới anh nữa, Chu Lẫm lấy áo lót đã bị ném xuống đất đưa cho cô, Lâm Nguyệt liền trốn trong chăn mặc lại từng cái một. Mặc từ trên xuống dưới xong xuôi rồi cô mới vén chăn ngồi dậy, Chu Lẫm vừa đeo dây lưng vừa quay đầu lại đã thấy cô gái nhỏ tóc tai bù xù đang ngồi im ở đó, gương mặt ửng hồng, nhìn là biết cô vừa ngủ với người ta rồi.
Ngủ với ai nhỉ?
Là anh đấy!
Chu Lẫm rất sảng khoái, cả thân thể và tinh thần đều vô cùng thoải mái để lên đường về nhà. Anh vào phòng vệ sinh lấy cái lược, sau đó ngồi xếp bằng đối diện với cô, tự tay chải tóc cho cô.
Ngượng ngùng qua đi, Lâm Nguyệt lẳng lặng đánh giá người đàn ông đã nhiều ngày không gặp, nói ra thì cũng buồn cười, trong một tiếng đồng hồ lúc nãy, hai người nằm gần nhau như vậy mà cô lại không nhìn kĩ anh chút nào, tất cả cảm nhận của cô đều chỉ tập trung vào sức lực từ những cơ bắp rắn chắc và hoang dã của anh mà thôi.
"Hình như anh gầy đi rồi." Sau khi quan sát xong, Lâm Nguyệt đau lòng nói.
Chu Lẫm rất nghiêm túc chải đầu cho cô, nghe vậy thì cụp mắt liếc nhìn cô một cái: "Ai bảo em không nấu cơm cho anh?"
Người phụ nữ nhẫn tâm này, suốt cả tuần đều không chịu nấu cho anh ăn.
Lâm Nguyệt không phục: "Là anh nói chia tay trước mà."
"Lúc đấy anh bị điên rồi." Chu Lẫm trầm mặc một giây mới nói.
Lâm Nguyệt cười không ngừng, đột nhiên nhớ tới bữa tối, quay đầu nhìn cái bình giữ nhiệt mà cô để trên bàn: "Ôi, bữa tối nguội mất rồi à?"
"Nguội thì anh cũng ăn mà." Chu Lẫm không để ý chút nào, tiếp tục chải đầu cho cô.
Lâm Nguyệt giật lấy cái lược, bắt anh đi ăn cơm trước.
Đúng là Chu Lẫm chưa ăn cơm tối, mở bình giữ nhiệt ra, cả cơm và đồ ăn bên trong đều còn nóng, nhìn miếng ớt đỏ bóng kia làm người ta thèm chảy cả nước miếng. Chu Lẫm không thèm ngồi, trực tiếp đứng bên cạnh bàn, bê bát cơm lên ăn. Anh ăn từng miếng từng miếng một nhưng ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang thu dọn đồ đạc bên giường kia. Ký túc xá đơn sơ, vậy mà không hiểu sao anh lại cảm thấy hương vị của gia đình.
Đã gần 10 giờ, Chu Lẫm nắm tay cô xuống tầng thì gặp được đồng nghiệp của anh, Lâm Nguyệt chột dạ cụp mắt xuống, Chu Lẫm lại vẫn thẳng thắn mỉm cười, cả người phơi phới như gió xuân thế kia đâu còn là đội trưởng Chu mặt mày ảm đạm như xác chết di động ban ngày nữa chứ?
Tuyết rơi đầy trời, Lâm Nguyệt xoa tay rồi bước lên xe.
Chu Lẫm thắt dây an toàn xong, thoáng nhìn qua bàn tay nhỏ đang nắm lại của cô, đột nhiên nở nụ cười.
Anh thích cô ngồi ở vị trí ghế lái phụ bên cạnh anh, mấy ngày ở ký túc xá, cô không lên thăm anh lần nào nhưng Chu Lẫm vẫn luôn cảm thấy cô đang ngồi đây, nên chẳng biết do vô tình hay cố ý mà anh cứ nhìn mãi sang đó. Hôm trước Chu Lẫm dẫn Đường Hiên ra ngoài làm việc, anh cũng không ý thức được điều này, cho đến khi Đường Hiên đột nhiên ôm lấy cánh tay, kì quái bảo anh đừng dùng ánh mắt ấy nhìn anh ta nữa...
Người bên cạnh không có động tĩnh gì, Lâm Nguyệt tò mò quay đầu sang, lập tức hai mắt tối sầm lại, hơi thở quen thuộc ập đến, đôi môi lạnh lẽo của anh áp lên môi cô.
Một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng và lãng mạn. Hôn xong rồi mà anh vẫn nghiêng nửa người qua, nhìn cô không chớp mắt, lúc ở trên giường thì mãnh liệt và hoang dã, bây giờ lại ngọt ngào trần trụi như vậy, làm người ta nổi hết da gà.
Lâm Nguyệt bị anh nhìn đến mức xấu hổ, đẩy cái mặt to của anh ra: "Đi thôi." Sau đó, cô cũng không dám nhìn anh nữa.
Chu Lẫm lại hôn lòng bàn tay của cô một cái rồi mới lái xe rời khỏi cục cảnh sát.
Trên đường đi, Lâm Nguyệt nói cho Chu Lẫm nghe chuyện Phó Nam đã được Lăng Tiêu đón đi rồi. Không muốn Chu Lẫm hiểu lầm Lăng Tiêu phản bội theo người khác nên Lâm Nguyệt cũng kể rõ sự thật rằng Lăng Tiêu đi Bắc Kinh để chữa bệnh, ly hôn chỉ để che giấu chuyện khối u thôi.
Chu Lẫm ừ mấy tiếng, không phát biểu ý kiến nhưng vẫn nắm chặt tay Lâm Nguyệt.
"Có phải các anh đã biết nhau từ nhỏ rồi không?" Lâm Nguyệt cảm thấy hứng thú, muốn tiếp tục nghe ngóng câu chuyện tình yêu này.
Chu Lẫm nhìn đôi mắt hạnh sáng lấp lánh của cô thì đã đoán được ngay, anh nhớ lại một vài kỉ niệm, nói: "Hồi cấp ba, bọn anh học cùng lớp, anh và Đình Bắc ngồi hàng cuối cùng, Lăng Tiêu ngồi đằng trước. Lúc đó cô ấy để tóc ngắn giống hệt như một thằng con trai vậy, anh cũng không biết sao hai người bọn họ lại để mắt đến nhau, chỉ nhớ có một lần Đình Bắc gọi anh ra ngoài chơi. Mẹ kiếp, đúng lúc nhìn thấy cô ấy đang chơi gắp thú với một người đàn ông khác, tên nhóc đó liền bỏ anh lại, chạy đi mất, lén lút theo dõi người ta cả buổi hôm ấy."
"Sau đó thì sao? Người đàn ông đó là ai?" Lâm Nguyệt truy hỏi.
Chu Lẫm cười trên sự đau khổ của người khác: "Anh trai của Lăng Tiêu, đến bây giờ tên đó vẫn không vừa mắt Đình Bắc đâu."
Lâm Nguyệt bật cười, bị em rể hiểu lầm thành tình địch, anh trai Lăng Tiêu có thể vui vẻ mới là lạ.
"Hồi cấp ba người ta đã có bạn gái rồi, anh không thấy ghen tị à?" Nhìn khuôn mặt đẹp trai của bạn trai,
Chu Lẫm nhìn cô, mỉm cười, mắt vẫn nhìn về phía trước, nói: "Còn đợi tới cấp ba à? Cặp sách thời cấp một của anh đã bị người ta nhét đầy thư tình rồi. Khi đó bố lục cặp sách thấy được, nói với anh rằng, ông ấy đã mời thầy xem tử vi cho anh rồi, nói đến năm 30 tuổi mới gặp được người đúng mệnh, anh nhất định phải đợi, yêu đương sớm sẽ xui xẻo lắm."
Không đáng tin chút nào, Lâm Nguyệt ngắm tuyết rơi bên ngoài qua cửa sổ xe.
Nhưng tay của cô lại vẫn bị Chu Lẫm nắm lấy, lúc hai người xuống xe mới tạm thời buông ra.
Trong hành lang yên tĩnh không một bóng người, Chu Lẫm ngồi xổm xuống, bảo bạn gái leo lên.
Tuyết rơi dưới bầu trời đêm thật lãng mạn, mọi thứ tối nay đều rất đẹp đẽ, Lâm Nguyệt mỉm cười leo lên.
Một tiếng ở trong ký túc xá, Lâm Nguyệt bị anh dằn vặt tới nỗi xương sống và thắt lưng đều đau kinh khủng, chân cũng đang run bần bật. Nhưng Chu Lẫm lại giống như chưa dùng hết sức lực, leo một mạch lên tầng năm mà hơi thở vẫn ổn định. Anh ôm lấy khuỷu chân cô, đứng nghiêng trước cửa, Lâm Nguyệt hiểu ý, thò tay lấy chìa khóa ra, khom lưng mở cửa. Phó Nam đã được đón đi, căn nhà này hoàn toàn thuộc về hai người bọn họ, không cần kiêng kị bất kì điều gì nữa, Chu Lẫm trực tiếp cõng cô gái nhỏ đến phòng của anh.
Nhiều ngày không có người ở, trong phòng khá lạnh lẽo và vắng vẻ. Đây là căn phòng nhỏ nhất nên cũng hơi chật hẹp.
Chu Lẫm vốn không có ý định ở phòng bên này nữa, đứng trước bàn đọc sách, anh hơi khom người xuống, bảo Lâm Nguyệt mở ngăn kéo bên trái ra.
Lâm Nguyệt nghi ngờ tiến tới, vừa nhìn vào trong một cái, mặt liền đỏ lên.
"Lấy ra rồi đi thôi." Chu Lẫm giục cô.
Lâm Nguyệt nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn lấy.
Chu Lẫm cười trêu cô: "Lúc mua không sợ, thế mà bây giờ lại xấu hổ hả?"
Lâm Nguyệt giãy giụa muốn đi xuống.
Chu Lâm khom lưng, nửa người trên và mặt đất hợp lại thành góc 90 độ, sợ cô không dám lấy, anh nhân cơ hội nhanh chóng lấy bao cao su ra rồi lại ôm lấy hai chân của cô, bước nhanh về phòng ngủ chính.
Lúc nãy chưa hết hứng, lần này sẽ cho cô biết cái gì gọi là đàn ông chân chính!
Đóng cửa xong, rèm cửa sổ cũng kéo lại nốt, ở trong nhà mình không cần lo lắng vấn đề cách âm, Chu Lẫm kéo hai tay đang cố gắng che miệng lại của cô, buộc cô kêu thành tiếng. Lúc này Lâm Nguyệt mới biết lúc bạn trai mình ở ký túc xá thật sự không dùng hết sức lực, cơ thể khỏe mạnh khiến cô không đáp ứng nổi, giọng nói khàn khàn khiến cô vừa giận dữ vừa xấu hổ muốn chết.
"Nói thật đi, lúc em chuyển tới đây có phải đã từng tưởng tượng ra cảnh này không?" Chu Lẫm hỏi mà như khẳng định, "Cho nên em mới không dám đồng ý, đúng không?"
"Anh câm miệng lại đi!"
Ngoài cửa sổ, bông tuyết vẫn yên lặng rơi xuống, những gia đình khác trong tiểu khu đã lục đục tắt đèn đi ngủ, chỉ có đèn phòng ngủ chính của nhà cảnh sát Chu vẫn sáng đến tận 12 giờ đêm mới không tình nguyện tắt đi.