Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng

Chương 60


trước sau

Mùng năm Tết, Lâm Nguyệt trở về thành phố Giang, hầu như mọi người đều sẽ đi làm vào ngày mùng 7, đúng ngày hôm ấy, biên tập viên thông báo rằng bản thảo của cô đã được duyệt rồi.

Chu Lẫm đi tới cục cảnh sát, Lâm Nguyệt quay lại nhìn laptop cười khúc khích mãi, đây là quyển sách đầu tiên của cô sắp được xuất bản, cũng là quyển sách cô viết riêng cho Chu Lẫm. Hơn nữa biên tập viên đã nói, chủ biên rất thích quyển truyện này, nhất định sẽ đặt lịch xuất bản nhanh nhất có thể, nếu thuận lợi, giữa tháng sau là sách của cô đã được lên kệ rồi.

Lâm Nguyệt cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ với thành quả mà mình đạt được, tinh thần cô cũng vô cùng hăng hái, ngay trong ngày hôm ấy, Lâm Nguyệt hoàn thiện nốt bản thảo rồi gửi luôn cho biên tập viên.

Công việc xong xuôi, Lâm Nguyệt mở tủ lạnh ra, cân nhắc xem buổi tối nên nấu món gì, nhưng đúng lúc này, Chu Lẫm lại gọi điện thoại tới nói khoảng 6 giờ anh sẽ về rồi dẫn cô ra ngoài ăn tối.

Lâm Nguyệt thấy hơi kì lạ, Chu Lẫm thích ăn đồ cô nấu, Phó Nam cũng thế, cả hai người đều không thích ăn ngoài quán, hôm nay là ngày đặc biệt gì à?

Chọn xong quần áo để ra ngoài, Lâm Nguyệt ngồi trên sofa lướt điện thoại. Cô chợt phát hiện đám bạn độc thân trong vòng bạn bè đang phỉ nhổ ngày Valentine, Lâm Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đợt này cô hơi bận rộn, đầu tiên là giải quyết vấn đề chiến tranh lạnh với Chu Lẫm, sau đó lại tập trung hoàn thiện nốt phần bản thảo đã viết xong nên cô không để ý hôm nay là ngày Valentine.

Sau khi quen Chu Lẫm, đây là ngày Valentine đầu tiên của họ.

Lâm Nguyệt đi tắm rửa trong tâm trạng vô cùng ngọt ngào, sau đó cô đứng soi gương trong phòng vệ sinh, đây có lẽ là lần trang điểm cẩn thận và tỉ mỉ nhất trong hơn 20 năm cuộc đời cô. Tóc dài hơi xoăn xõa trên vai với làn da trắng và đôi môi hồng, Lâm Nguyệt tự thấy bản thân mình cũng rất xinh đẹp…

6 giờ 10 phút, Chu Lẫm về đến dưới nhà, gọi điện cho Lâm Nguyệt xong, anh dựa vào bên cửa xe, nhìn thang máy chằm chằm bằng vẻ mặt lười biếng.

Khoảng 3 phút sau, một người phụ nữ đi ra, cô mặc một chiếc áo khoác trắng, bên trong là váy len màu đen phối với đôi bốt cùng màu, trên đầu gối lộ ra một đoạn chân trắng nõn. Chu Lẫm chú ý nhất là cặp đùi thon dài xinh đẹp kia. Tuy nhiên Lâm Nguyệt chưa bao giờ mặc loại quần áo làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo như thế này vào mùa đông cả, cho nên Chu Lẫm lập tức rời mắt đi, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Nhưng người phụ nữ ấy lại tiến về phía anh, Chu Lẫm nhìn sang lần nữa.

Lâm Nguyệt xấu hổ nhìn anh mỉm cười, hôm nay cô ăn mặc hơi táo bạo thì phải?

Yết hầu Chu Lẫm giật giật, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt rực rỡ của cô sang cặp chân quyến rũ chết người kia.

Ánh mắt của anh quá lộ liễu, Lâm Nguyệt cúi đầu, bước nhanh về phía ghế lái phụ, chưa kịp bước thì cô đã bị Chu Lẫm kéo vào lồng ngực, bàn tay to lớn mò vào áo khoác rồi đặt lên chỗ đùi lộ ra ngoài của Lâm Nguyệt, anh sờ soạng hai cái, rồi tiếp tục tiến lên trên….

Lâm Nguyệt nhanh chóng đè tay anh lại, căng thẳng nhìn xung quanh: “Anh đừng nghịch nữa mà.”

Chu Lẫm không làm loạn nữa, bất mãn nhìn cô chằm chằm: “Em không lạnh à? Đẹp thì có đẹp, nhưng cẩn thận sau này sẽ bị thấp khớp đấy.”

Chân Lâm Nguyệt đúng là hơi lạnh, nhưng mặc như vậy đẹp thật mà, hơn nữa có phải ngày nào cô cũng mặc như thế đâu, do hôm nay là ngày đặc biệt thôi….

“Em không thấy lạnh.” Cô nói dối.

Chu Lẫm hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay mò đến cái nốt ruồi nhỏ trên đùi cô: “Không lạnh mới là lạ, về thay quần đi.” Nói xong, anh không cho Lâm Nguyệt có cơ hội phản đối, ôm eo cô quay về.

Lâm Nguyệt cắn môi, nhỏ giọng thì thầm: “Anh sợ em lạnh, hay là sợ em lộ chân ra ngoài đấy?”

Trên mạng không phải là có loại đàn ông luôn thích quản lý chuyện ăn mặc của người yêu đó sao, chắc cảnh sát Chu của cô không phải loại đàn ông gia trưởng thế đâu nhỉ?

“Anh sợ em lạnh chứ không phải sợ em lộ chân.” Nghĩ đến cái gì đó, Chu Lẫm mỉm cười.

Lâm Nguyệt tin tưởng anh, vào nhà rồi, cô đi thẳng tới phòng ngủ chính, bảo Chu Lẫm đợi ở ngoài phòng khách, nhưng Chu Lẫm vừa đóng cửa xong liền bế cô lên, kéo rèm cửa sổ lại, không đi đến phòng ngủ chính, trực tiếp đặt Lâm Nguyệt lên ghế sofa. Anh cởi áo khoác của cô ra, chiếc váy len bó sát hiện lên ngay trước mắt, Chu Lẫm cũng chẳng thèm cởi đôi bốt đen ra, màu đen bóng đó càng chói mắt hơn khi ôm lấy đôi chân xinh đẹp của cô gái nhỏ, rất đẹp!

“Em vừa mới trang điểm xong mà…” Anh hôn lên đôi môi vừa tô son của cô chẳng khác gì trâu gặm mẫu đơn (1)< , Lâm Nguyệt vừa xấu hổ vừa tức giận. Thế mà anh còn dám nói là sợ cô lạnh nên muốn cô thay quần áo, do anh tự chủ quá kém thì có.

(1) Trâu gặm mẫu đơn: Ý chỉ những người không biết thưởng thức cái đẹp.<

“Lát nữa em trang điểm lại là được mà.” Chu Lẫm thở một cách nặng nề, một tay ôm cô, một tay tháo thắt lưng, đôi mắt đen như mực, nhìn thẳng vào mắt cô.

Lâm Nguyệt thua trận đầu tiên, vùi mặt vào bả vai anh.

“Chúng ta không dùng thứ đó nữa nhé?” Chu Lẫm hôn lỗ tai cô, giấy kết hôn cũng ký rồi, anh muốn cô sinh con cho anh.

Lâm Nguyệt khẽ vâng một tiếng, muốn sinh thì sinh thôi, ai bảo cô thích anh chứ, hơn nữa, cô cũng chờ mong con của hai người mà.

Phòng khách sáng đèn dần nóng lên.

Sau một tiếng, Chu Lẫm ôm ánh trăng nhỏ của mình đi tắm rửa, Lâm Nguyệt vô lực dựa vào anh, gò má ửng hồng.

Chu Lẫm mỉm cười sờ mặt cô: “Nhìn còn đẹp hơn khi trang điểm nữa.”

Lâm Nguyệt trừng anh, đôi mắt hạnh long lanh nước, trong suốt đầy xinh đẹp.

Chu Lẫm hôn lên mắt cô, Valentine được ở bên vợ thật là thoải mái.

Quần áo Lâm Nguyệt mặc lúc nãy đã bị anh phá hỏng mất rồi, cô đành tùy tiện thay một bộ khác. Chân còn hơi đau, Chu Lẫm cõng cô xuống tầng. Hơn 7 giờ tối, tiểu khu đã tối đen nên cũng không sợ ai nhìn thấy.

Ăn tối xong, Chu Lẫm lái xe, Lâm Nguyệt hỏi anh đi đâu, người đàn ông nào đó thừa nước đục thả câu, không nói gì hết.

Lâm Nguyệt đoán là đi xem phim hoặc ra công viên chơi, không ngờ sau mười mấy phút, xe dừng lại trước một cửa hàng bán đồ trang sức nổi tiếng.

“Do chúng ta đi đăng kí kết hôn quá gấp nên anh không có thời gian chuẩn bị, tối nay bù lại cho em vậy.” Nói rồi, Chu Lẫm nắm tay cô kéo ra khỏi xe, anh ôm cô, thấp giọng cười, “Yên tâm đi, chồng em nhớ hết đấy.”

Lâm Nguyệt thầm nghĩ, dù anh quên thật thì cô cũng đâu có ý kiến gì, tuy vậy nhưng khóe miệng của cô gái nhỏ vẫn nhếch lên, giống hệt như ánh trăng lưỡi liềm cong cong, xinh đẹp phía chân trời.

Hai người tay trong tay đi vào chọn nhẫn, lúc đầu Chu Lẫm muốn chọn một cặp nhẫn đắt tiền, cuối cùng hai người chọn được hai đôi.

Chu Lẫm và Lâm Nguyệt bắt đầu có ý kiến trái chiều, anh muốn mua cặp nhẫn đắt nhất, trong khi đó Lâm Nguyệt lại thích phong cách nhẹ nhàng, đơn giản hơn.

“Nói em ngốc em còn không tin.” Chu Lẫm âm thầm nắm tay cô.

Lâm Nguyệt nhất quyết đòi làm chủ, bảo nhân viên gói nhẫn lại.

“Em chọn thêm một sợi dây chuyền nữa đi.” Chu Lẫm nói nhỏ bên tai cô.

Lâm Nguyệt lắc đầu: “Em thấy ổn rồi mà, đừng phí tiền nữa.”

Chu Lẫm: “Không phí đâu. Năm ngoái, đáng lẽ anh phải tặng nhẫn lúc cầu hôn em rồi. Còn sợi dây chuyền là quà Valentine của năm nay mà.” Nói xong, anh vội kéo cô đi tới khu bày dây chuyền.

Lâm Nguyệt có thể không đeo dây chuyền nhưng nhẫn thì nhất định phải đeo, Chu Lẫm còn đặc biệt dặn dò cô thật kĩ nữa.

Ngày đầu tiên đi làm, mấy người phụ nữ trong văn phòng lập tức chú ý đến chiếc nhẫn kim cương

trên tay cô.

“Chị đã nói rồi mà, sao Chu Lẫm lại có thể quên nhẫn được chứ?” Chị Vương cố ý nói to.

Hà Tiểu Nhã, Tưởng Tư Di cùng chạy qua xem, Tưởng Tư Di rất muốn hỏi là nhãn hiệu nào, tuy nhiên sau khi thấy ánh mắt dò xét của chị Vương, cô ta nhếch miệng, không muốn hỏi nữa, nhưng trong lòng lại không khỏi ước ao.

Nói chung là mọi người ở văn phòng vẫn đối xử với Lâm Nguyệt khá bình thường, còn cuộc sống sau khi kết hôn với Chu Lẫm của cô lại ngọt ngào y như mật ong vậy. Ngày nào cũng được đắm mình trong tình yêu khiến khuôn mặt của Lâm Nguyệt hồng hào hẳn lên, ngay cả mấy bạn học nhỏ cũng có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc mà cô giáo đang trải qua.

Tháng ba, biên tập viên từ nhà xuất bản muốn xin địa chỉ của Lâm Nguyệt, cuốn sách mẫu đã được in xong, trang bìa tuy đơn giản nhưng cũng rất phóng khoáng.

“Ồ, Lâm Nguyệt viết sách đấy à?”

Hà Tiểu Nhã muốn đi lấy nước, vô tình quét mắt qua máy tính của Lâm Nguyệt, vừa đúng lúc nhìn thấy hình ảnh phóng to của tấm bìa cuốn truyện mà Lâm Nguyệt viết.

Lâm Nguyệt kinh ngạc, đang do dự xem có nên thừa nhận không, Hà Tiểu Nhã đã chạy qua, ngó nghiêng một cách đầy hứng thú. Mọi người xem đúng đoạn nói chuyện của Lâm Nguyệt và biên tập viên, giờ cô có muốn phủ nhận cũng không kịp nữa rồi, Lâm Nguyệt đành giải thích đơn giản: “Hồi học đại học tớ cũng đã thử viết sách một lần rồi, nhưng không ai chịu nhận bản thảo của tớ cả, tớ liền từ bỏ, gần đây mới thử lại lần nữa.”

“Hi hi, viết chuyện tình yêu của hai người đúng không?” Hà Tiểu Nhã thân thiết đẩy bả vai cô, không phải cô ấy thông minh mà là tên sách của Lâm Nguyệt quá dễ đoán, vừa đọc là biết là tiểu thuyết tình yêu liên quan tới cảnh sát rồi.

“Nguyệt giỏi quá, văn phòng chúng ta có một tài nữ rồi.” Chị Vương cũng đi tới, thật lòng tán thưởng.

Lâm Nguyệt khiêm tốn nói vài câu, sau đó đề nghị tặng mỗi đồng nghiệp một cuốn sách theo phép lịch sự, dù sao thì họ cũng nhìn thấy cả rồi.

Hai người phụ nữ đều rất vui mừng.

Sách được gửi chuyển phát nhanh tới, tổng cộng có 10 cuốn, năm người trong văn phòng đều ở đây, Lâm Nguyệt đương nhiên chỉ tặng chị Vương, Hà Tiểu Nhã, cũng đặc biệt tặng cho Trình Cẩn Ngôn và Tưởng Tư Di mỗi người một cuốn, mà cái loa nhỏ Hà Tiểu Nhã kia đã đi kể cốt truyện của cô ra ngoài hết rồi còn đâu.

Buổi chiều tan học, Lâm Nguyệt tạm thời để lại ba cuốn trong ngăn kéo, chỉ bỏ ba cuốn vào túi, như thế thì Chu Lẫm đẹp trai mới không phát hiện ra, về nhà cô sẽ tặng anh một bất ngờ.

Bốn cô gái vừa nói vừa cười đi tới cổng trường thì thấy Chu Lẫm đang đứng sóng vai với La Trí Hằng, hình như hai người đang nói gì đó.

“Chu Lẫm, anh có phúc thật đấy, cưới được tài nữ trong tổ toán của chúng tôi.” Chị Vương cười trêu Chu Lẫm.

Chu Lẫm ngẩn người, tỏ ý không hiểu.

Lâm Nguyệt nháy mắt với mấy đồng nghiệp, lúc này cả chị Vương và Hà Tiểu Nhã đều miệng kín như bưng, tạm biệt rời đi.

“Mọi người đang nói về vấn đề gì đấy em?” Lên xe, Chu Lẫm nhìn chằm chằm vào cô vợ đang ngồi ở vị trí ghế lái phụ, vợ anh là một người đẹp không thể bàn cãi, còn tài nữ thì từ đâu ra đấy? Mỗi ngày, anh đều chỉ thấy cô chuẩn bị bài, chẳng thấy cô thể hiện chút tài năng đặc biệt nào hết.

Lâm Nguyệt mỉm cười, hơi xấu hổ lấy một cuốn sách từ trong túi ra đưa cho anh.

Đầu tiên là Chu Lẫm nhìn tên sách, sau đó chú ý tới bút danh của tác giả: Lẫm Nguyệt.

Lẫm Nguyệt…

Chu Lẫm mỉm cười, đưa tay kéo vợ vào lồng ngực, kiêu ngạo hôn lên môi cô: “Được lắm, cô giáo dạy toán của nhà chúng ta còn là một tài nữ nữa nhé.”

Lâm Nguyệt rất thích nghe những lời này, đang thoả mãn hưởng thụ trong lồng ngực anh, Chu Lẫm đột nhiên buông cô ra, lấy di động, sau đó chụp hình cuốn sách. Lâm Nguyệt không cảm thấy kinh ngạc, cô cũng đã lấy di động của mình ra, sau khi kết hôn, cô đã trở thành bạn tốt trên WeChat với rất nhiều cảnh sát trong tổ của anh. Nhìn vòng bạn bè một lượt, Chu Lẫm đã đăng một tấm hình với dòng chữ: “Vợ của tôi viết cuốn sách hướng dẫn yêu đương cho cảnh sát hình sự đây này, tên nào còn độc thân thì nhanh chóng đi mua đi!”

Gương mặt Lâm Nguyệt nóng lên, cô cho rằng anh chỉ thích khoe ân ái thôi, ai ngờ suy nghĩ của anh lại thay đổi nhanh như thế, biết quảng cáo rồi cơ đấy?

“Vẫn chưa lên kệ đâu, anh mau xóa đi.” Lâm Nguyệt vội giục anh, cô không muốn bán sách kiểu này đâu.

Chu Lẫm – người mắc sai lầm vẫn còn cố đăng một lời giải thích: “Khụ khụ, mỗi tội sách này còn chưa lên kệ nên mọi người chịu khó đợi đi nhé.”

Đám người trong khu bình luận đồng loạt rời đi.

Chiếc SUV màu đen vui vẻ lái đi rồi, trên chiếc Mercedes cách đó không xa, La Trí Hằng tò mò hỏi Tương Tư Di: “Tài nữ gì thế?”

Tâm trạng Tưởng Tư Di rất phức tạp: “Lâm Nguyệt xuất bản sách, hình như là viết về chuyện của cô ấy và Chu Lẫm.”

La Trí Hằng ừ một tiếng, lúc sau lại bật cười: “Anh còn cho rằng giáo viên dạy toán thì sẽ không giỏi văn.”

Tưởng Tư Di không để ý, lấy cuốn sách Lâm Nguyệt tặng ra, xé giấy niêm phong, cô ta muốn xem Lâm Nguyệt viết cái gì.

Sách rất mỏng, chỉ có 15 vạn chữ, nam nữ chính đều đã thay họ đổi tên hết rồi nhưng những người quen thân với Lâm Nguyệt đều có thể nhìn ra được, cô viết về chuyện tình cảm của mình và Chu Lẫm. Đọc đến đoạn nữ chính dọn vào nhà nam chính, Tưởng Tư Di mỉm cười: “Thì ra Lâm Nguyệt đã sớm ở chung với Chu Lẫm rồi, bảo sao lại kết hôn nhanh như vậy.”

La Trí Hằng tập trung lái xe, dường như không hứng thú với cuốn sách này cho lắm.

Đêm đó Tưởng Tư Di ở lại chỗ La Trí Hằng, ngày hôm sau đi làm, cô ta không mang cuốn sách theo, La Trí Hằng đưa Tưởng Tư Di đi xong liền trở về nhà một chuyến, anh ta ngồi trong văn phòng đọc cuốn sách đó. Anh ta chỉ muốn biết cuộc sống sinh hoạt của người đẹp thế nào mà thôi, nhưng sau khi đọc xong, La Trí Hằng sờ bìa sách, đột nhiên trái tim hơi run lên một cái.

Lấy di động ra, La Trí Hằng gọi một cuộc điện thoại: “Liêu tổng, bạn của tôi mới xuất bản sách, tôi cảm thấy cô ấy rất có tiềm năng…”

Nếu Lâm Nguyệt là người hám danh lợi thì anh ta vẫn còn cơ hội được hôn người đẹp đấy nhé.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện