Chương 29: Chúng ta có cái gì không thể để người khác biết sao?
Hoắc Từ đang nhìn vào màn hình điện thoại, thì nghe thấy Từ Tư Dương bên cạnh không vui nói: “Không được phép xài điện thoại trên bàn ăn nhé, trong điện thoại có cái gì hay đâu chứ?”
Nói xong, anh ta xích lại gần.
Hoắc Từ che màn hình lại, Từ Tư Dương sửng sốt, cười xấu xa: “Tin nhắn của bạn trai hả?”
Nhưng sau khi mỉm cười, anh ta lại có chút đồng tình với Dịch Trạch Thành.
“Anh nhiều chuyện như vậy, sao không đổi sang nghề paparazzi luôn đi?” Hoắc Từ hừ một tiếng.
Diệp Minh Thi đối diện đột nhiên cười khúc khích, nhẹ giọng nói: “Từ Tư Dương cũng chỉ tò mò mà thôi, cô đừng có tức giận với anh ta. Nhưng mà thật sự là bạn trai cô gửi tới à?”
Diệp Minh Thi cố ý hỏi.
Dịch Trạch Thành chưa từng cho Diệp Minh Thi chút hy vọng nào nhưng cô ta lại không cam lòng. Cô ta ở bên cạnh anh lâu như vậy, dựa vào đâu mà một người chỉ mới quen biết anh mấy tháng lại có thể vượt mặt cô ta chứ.
Còn không phải là vì gương mặt đẹp đẽ kia sao.
Trong lòng Diệp Minh Thi không khỏi thất vọng, không nghĩ tới anh cũng là người chỉ thích nhìn ngoại hình và dáng người như thế này.
“Hiện tại tôi không có bạn trai.” Hoắc Từ thản nhiên nói, nhấn nút khóa màn hình lại rồi đặt lên bàn. Người đàn ông đối diện ngẩng đầu thì thấy cô đang liếm m.ôi dưới.
Từ Tư Dương đột nhiên vỗ xuống bàn, cười to: “Tôi cũng chưa có bạn gái, cô nói có trùng hợp hay không đây.”
Hoắc Từ: “…” Trùng hợp em gái nhà anh.
Phan Sâm nhìn bọn họ, cười nói: “Hiện tại người trẻ tuổi đều thích sống độc thân. Hơn nữa ánh mắt cũng cao, không giống như thời của chúng ta, chỉ cần nhìn vừa mắt đã cưới về nhà rồi.”
“Anh Phan, anh cũng chỉ lớn hơn bọn em có mấy tuổi thôi mà.” Diệp Minh Thi che miệng cười nói.
Phan Sâm lắc đầu, lại nhìn Dịch Trạch Thành hỏi: “Chắc hẳn hiện tại Trạch Thành vẫn độc thân hả?”
Ngay lập tức ánh mắt của mọi người trên bàn đều tập trung về phía Dịch Trạch Thành, ngón tay anh đang nằm trên chiếc điện thoại, đầu ngón tay như có như không gõ gõ vào điện thoại.
“Hiện tại chưa có bạn gái.” Dịch Trạch Thành thản nhiên mở miệng, nét mặt mọi người trên bàn không giống nhau, vẻ mặt thở dài nhẹ nhõm của Diệp Minh Thi quá rõ ràng, Phan Sâm chỉ lắc đầu, Từ Tư Dương hừ một tiếng, giống như có gì đó bất mãn, chỉ có Hoắc Từ là khẽ nâng mắt lên, vẻ mặt bình tĩnh.
Sau đó, anh lại thản nhiên bổ sung một câu: “Nhưng mà rất nhanh sẽ có.”
Nét mặt Từ Tư Dương chuyển thành vẻ mặt ngạc nhiên ngay lập tức, con người này cứ thích xoay người ta mòng mòng.
Mặt Diệp Minh Thi trắng bệch, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không nói ra miệng mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Từ.
Sự ghen ghét giống như dây mây, điên cuồng lớn lên trong lòng.
Người bình tĩnh nhất chính là Phan Sâm, nghe thấy lời này liền cười ha ha, anh ta và Dịch Trạch Thành quen biết đã nhiều năm. Gương mặt Dịch Trạch Thành rất đẹp, gia cảnh lại tốt, theo lý mà nói thì ai cũng có thể độc thân nhưng không đến lượt anh độc thân. Cũng không phải là không có cô gái nào có tình cảm với anh mà là anh chẳng xem trọng ai.
Thật ra Phan Sâm cũng cảm thấy khá tò mò, hỏi: “Là cô gái thế nào? Lần sau nếu có cơ hội thì dắt đến cho anh xem mặt nhé.”
“Được thôi.” Dịch Trạch Thành gật đầu, lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ là có chút lỗ mãng.”
Không biết sợ là cái gì, chỉ vì một cái camera, mà chủ nhân có thể liều mạng đi tìm về, thế không phải là lỗ mãng à?
“Như vậy lại thích hợp với em, tính cách của em lại quá nhàm chán.” Trông Phan Sâm như một người anh trai có sao nói vậy.
Ánh mắt Từ Tư Dương lia qua lia lại trên người Dịch Trạch Thành và Hoắc Từ, nhưng một người thì nhàn nhã tự tại, còn trên mặt người kia thì bình tĩnh không gợn sóng, nhìn sao cũng không thấy giống như có sóng ngầm đang chuyển động.
Chẳng lẽ anh ta suy nghĩ sai thật rồi sao, hai người này từ trước đến giờ không hề có mờ ám gì hết?
Khó có được một lần đầu óc Từ Tư Dương trở nên thông minh nhưng lại bị hai người này làm cho hỗn loạn.
“Tới tới tới, chúng ta uống một ly, một là chúc cho Tư Dương sẽ đoạt được thành tích tốt trong cuộc đua xe đường dài, làm rạng danh cho người Trung Quốc chúng ta. Thứ hai chính là hy vọng Trạch Thành có thể ôm mỹ nhân về nhà, càng sớm càng tốt, tốt nhất là có thể lập tức rời khỏi hàng ngũ của cẩu độc thân luôn nhé.” Phan Sâm giơ cái ly lên trước mặt, còn đặc biệt nói theo kiểu cách của giới trẻ bây giờ.
“Cảm ơn, anh Phan.” Dịch Trạch Thành chạm ly với Phan Sâm nhưng ánh mắt lại nhìn thoáng qua chỗ Hoắc Từ nhìn thoáng qua, khẽ nói: “Chắc chắn rồi.”
Đôi mắt của Diệp Minh Thi đã đỏ hoe. Nếu không phải cô ta cố gắng ép vào thì có khi nước mắt đã rơi xuống.
Không thể nói khách của bữa cơm này đều vui vẻ, bởi vì sau đó Diệp Minh Thi mời từng người trên bàn một lần, một chai rượu vang đỏ không đủ nên cô ta dứt khoát kêu thêm một chai nữa.
Mọi người có mặt đều biết suy nghĩ của cô ta nhưng Dịch Trạch Thành chưa từng cho cô ta một chút hy vọng nào.
Cuối cùng cô ta tự chuốc say chính mình, vẫn là Phan Sâm khuyên bảo cô ta: “Minh Thi, ngày mai chính là ngày cuối cùng chúng ta ở lại Ghine. Tới lúc đó, chúng ta còn có một cuộc họp với các đồng nghiệp MSF ở Ghine nữa mà. Đừng uống nữa, chúng ta về nghỉ ngơi thôi.”
Diệp Minh Thi thật sự đã say khướt.
Phan Sâm có chút ngại ngùng, nói: “Hoắc Từ, cô là con gái nên làm phiền cô giúp tôi mang cô ấy lên kia nghỉ ngơi nhé.”
Sau khi sắp xếp cho Diệp Minh Thi xong, Hoắc Từ quay về phòng mình. Cô mở máy tính ra, đưa tất cả những ảnh hôm nay đã chụp được trong camera vào trong máy tính. Còn có những ảnh chụp lúc trước, ở đây không còn cách nào khác chỉ có thể tạm thời lưu vào trong máy tính, đợi đến khi về nước thì sẽ lấy ảnh ra rửa.
Ở phòng làm việc Hoắc Từ có một bộ thiết bị hoàn chỉnh, bây giờ, kỹ thuật số quá phổ biến nên việc tráng phim và in ảnh chỉ có người có chuyên môn mới làm.
Bất tri bất giác, đã qua 12 giờ.
Cô nhớ tới cái tin nhắn kia, khẽ cười một tiếng rồi đi tắm rửa. Đến khi cô mặc áo ngủ đi ra thì nghe thấy điện thoại để trên bàn reo lên hai tiếng.
Cô đi qua cầm di động lên, nhìn thấy tin nhắn trên màn hình: Mở cửa.
Người đàn ông