Chương 39:
Trái tim Hoắc Từ sụp đổ nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, cô lập tức hỏi: “Mọi người đang ở đâu?”
“Bọn tớ đang ở bệnh viện Quân Y, lão đại vừa súc rửa dạ dày xong, tớ đang ở trong phòng bệnh của cậu ấy.” Thật ra Mạc Tinh Thần đang ở bên ngoài gọi điện, cô lấy cớ ra ngoài rót nước, mới đi được.
Bình thường Mạc Tinh Thần là người vô tư, một khi gặp chuyện thì dễ hoảng loạn. Trong đầu toàn là mông lung, chỉ muốn gọi điện cho Hoắc Từ. Hai người chơi với nhau, Hoắc Từ là người đáng tin cậy. Nhưng đã gọi mười cuộc mà vẫn không có ai nghe máy, đến khi có người nghe thì nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Hoắc Từ sửng sốt, không ngờ lại ở cùng bệnh viện Quân Y Bắc Kinh.
Nhưng mà cô không kịp nghĩ nhiều, trầm giọng nói: “Cậu chăm sóc cho cậu ấy trước đi, tớ sẽ tới ngay.”
Ban đầu Mạc Tinh Thần còn lo lắng Hoắc Từ không có ở Bắc Kinh, nhưng vừa nghe thấy cô nói muốn đến, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng tắt điện thoại, đi vào chăm sóc Thiệu Nghi.
Mạc Tinh Thần không nghĩ tới, mười phút sau cô lập tức đến.
Hơn nữa Hoắc Từ còn ngồi xe lăn đi đến.
Lúc này Thiệu Nghi đã tỉnh, đang truyền nước biển. Hai người nhìn quần áo bệnh nhân trên người Hoắc Từ, còn ngồi xe lăn tới, vẻ mặt đều không tốt.
Mạc Tinh Thần lại muốn khóc, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Cậu bị sao vậy?”
Vốn Mạc Tinh Thần muốn Hoắc Từ đến làm chỗ dựa cho bọn họ nhưng mà cô lại bị như vậy.
Hoắc Từ nghiêm mặt, mày nhíu chặt: “Viêm ruột thừa, vừa mới mổ xong.”
Bạch Vũ ở phía sau nghe cô nói vớ vẩn, mặt cũng muốn méo đi. Nhưng mà khi nhìn cô gái đang nằm trên giường lại không nói ra được, đành dứt khoát ngậm miệng lại.
Hai người đối diện đều thở dài nhẹ nhõm.
Thiệu Nghi trên giường bệnh thở dài nói: “Tớ đã nói Tinh Thần đừng gọi điện thoại cho cậu, cậu ấy cứ thích chuyện bé xé ra to.”
“Cũng đã phải đến bệnh viện súc ruột rồi mà còn là chuyện bé xé ra to?” Hoắc Từ nhướng mày, nheo mắt nhìn cô ấy, trông cô ấy thật hốc hác.
Tính Thiệu Nghi ôn hòa, nhưng cũng không phải là loại người mọt sách. Lúc học Đại học, cô ấy chăm sóc ba người bọn họ không ít lần, sau này không còn một người thì vẫn chăm sóc hai người các cô. Bởi vì Hoắc Từ mệt mỏi với công việc, truyền nước biển một tuần ở bệnh viện nên cô ấy lén nấu cháo trong phòng ngủ cho cô, ai ngờ lại mua phải nồi kém chất lượng làm cho đường dây điện của cả khu bị cháy.
Sau đó, trường học thông báo phê bình, ngay cả học bổng cũng không cho cô ấy.
Hoắc Từ là người lạnh nhạt, bạn bè càng thiếu. Hai người bạn cùng phòng Đại học này chính là bạn bè mà cô quan tâm nhất.
Thiệu Nghi có chút xấu hổ, giải thích: “Cậu đừng nghe Tinh Thần nói bừa, không phải tớ tự sát, chỉ là tớ uống hai viên thuốc ngủ, sau đó tớ không ngủ được nên lấy rượu ra uống. Tớ cũng đã quên mất chuyện mình uống thuốc ngủ.”
Mạc Tinh Thần ở bên cạnh thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, nhìn Hoắc Từ nói: “Hoắc Từ cậu tin những lời này không? Đừng nói tới bác sĩ, dù là một người không có kiến thức y học cũng biết không thể dùng rượu với thuốc ngủ một lượt.”
Khóe mắt Mạc Tinh Thần đã đỏ quạch, cô thật sự bị dọa.
Nếu không phải nửa đêm cô đi WC, thấy cô ấy nằm sấp ở bên ngoài, chỉ sợ sáng ngày hôm sau, cái cô thấy chính là một xác chết rồi.
Thiệu Nghi vẫn kiên quyết giải thích cho mình, thật sự là cô ấy nằm trên giường không ngủ được. Khi nhìn thấy rượu trong tủ lạnh, cô ấy đã quên chuyện mình lúc trước đã uống thuốc ngủ.
Hoắc Từ dựa vào xe lăn trên lưng, im lặng nhìn hai người họ rồi đột nhiên nói: “Vậy ai có thể nói cho mình biết, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra không?”
Câu hỏi này vừa kết thúc, hai người kia đều sững sờ.
Thiệu Nghi rũ mắt, trên mu bàn tay vẫn còn đang truyền dịch, yên tĩnh nằm đó.
Ánh mắt Mạc Tinh Thần đảo liên tục, muốn nói ra nhưng lại cẩn thận liếc Thiệu Nghi đang nằm trên giường vài lần.
“Bạch Vũ, anh ra ngoài đợi em đi.” Hoắc Từ thản nhiên nói.
Bạch Vũ cũng nhìn ra, đây là có chuyện gì đó. Anh trả lời rồi đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại. Cũng may là giường bên cạnh bây giờ không có người, đoán chừng là ra ngoài hóng gió hoặc là đi kiểm tra cơ thể rồi.
Mạc Tinh Thần đợi một hồi, thấy Thiệu Nghi vẫn im lặng. Cô nàng mới hạ quyết tâm, dứt khoát nói: “Vẫn là để tớ nói đi, Trần Hân ngoại tình.”
Trần Hân là bạn trai Thiệu Nghi, là bạn học từ thời đại học, yêu đương sáu bảy năm suýt nữa đã kết hôn.
Trước khi đến, trong lòng Hoắc Từ đã đoán được đại khái, nhưng khi nghe được, cô vẫn thấy não mình bùng nổ một trận khủng khiếp. Cô nhìn thoáng qua phía cửa sổ, lạnh lùng phun ra một câu: “Ngu ngốc.”
Không phải chỉ là ngu ngốc mà cô vẫn luôn cảm thấy ngoại tình là thứ thiếu can đảm nhất, cũng là điều khó chịu nhất. Nhưng cố tình vẫn có người làm không biết mệt, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Cuối cùng Mạc Tinh Thần cũng đã tìm được người chung quan điểm với mình, từ sau khi biết chuyện này, cô thấy mình đã nghẹn một bụng. Nhưng mà ở trước mặt Thiệu Nghi, cô cũng không thể mắng quá tàn nhẫn như vậy được.
“Cậu có biết chuyện quá đáng nhất là chuyện gì không? Anh ta vậy mà lại thêm hết bạn bè trong lớp vào một nhóm, nhưng không thêm cậu với tớ, nếu không phải có một bạn học khác âm thầm hỏi tớ thì tớ còn không biết tên ngu ngốc đó muốn kết hôn.”
Bùm, Mạc Tinh Thần nói xong mới biết mình đã giẫm phải một quả bom.
Mạc Tinh Thần là người không giấu chuyện gì được, vốn đang phải nghẹn uất giấu không nói cho Thiệu Nghi biết nhưng khi thấy Hoắc Từ ở đây, giống như thấy người đáng tin cậy nên cái gì cũng tuôn ra hết.
Thiệu Nghi ngẩng đầu, lần này biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy không còn bình tĩnh, tràn ngập sự bất ngờ, đầy rẫy vết thương, khiến cho người ta có bao nhiêu yêu thương thì có bấy nhiêu đau lòng.
Cô ấy hỏi: “Anh ta muốn kết hôn?”
Tuần trước Trần Hân mới đề nghị chia tay, kỳ thật từ lâu, Thiệu Nghi đã cảm thấy anh ta lạnh nhạt. Nhưng cô cứ nghĩ, là do công việc bận rộn, dù sao làm ở bệnh viện, mỗi ngày đều phải khám bệnh, làm mấy ca phẫu thuật, còn phải trực đêm, mệt là chuyện bình thường. Mãi cho đến khi anh ta đề chia tay, cô vẫn cảm thấy không thể tin được.
Dù sao lúc Giáng Sinh, bọn họ vẫn còn bàn bạc với nhau về chuyện kết hôn.
Mạc Tinh Thần rũ đầu, thấp giọng nói: “Là Lưu Đình lớp chúng ta nói, cậu cũng biết cô ấy chính là người nhiều chuyện.”
“Cậu có biết anh ta kết hôn ở đâu không?” Hoắc Từ thản nhiên hỏi.
Trên mặt cô không có biểu cảm gì, không nhìn thấy sự tức giận, mà chỉ thấy vẻ mặt thản nhiên. Giống như một khuôn mặt giả, cả khóe mắt đuôi mày đều là sự lạnh nhạt. Mạc Tinh Thần biết Hoắc Từ nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu chứ, bộ dạng này của Hoắc Từ mới là đáng sợ nhất.
Mạc Tinh Thần cẩn thận hỏi: “Hoắc Từ, bây giờ cậu muốn làm chuyện gì vậy?”
“Làm chuyện gì à?” Hoắc Từ ngẩng đầu lên nhìn hai cô gái, đưa tay vuốt tóc mai, khẽ nói: “Quen biết nhiều năm như vậy, anh ta kết hôn mà chúng ta không đi, không phải là không hợp lý sao.”
Hoắc Từ nhìn ngoài cửa sổ, mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh.
Cô nhẹ giọng nói: “Qua mấy ngày nữa đã tết đến rồi.”
Nhắc tới tết, Mạc Tinh Thần nhìn hai người bên cạnh, một người rửa ruột, một người cắt ruột thừa. Cô nàng tủi thân nói: “Cuối năm nay rốt cuộc làm sao vậy chứ, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
Hoắc Từ lười không muốn quan tâm đến Mạc Tinh Thần đang lảm nhảm, mà nhìn thẳng vào Thiệu Nghi, hỏi: “Thiệu Nghi, cái quan trọng nhất chính là suy nghĩ của cậu.”
Thiệu Nghi trầm mặc nhìn cô.
Hoắc Từ nói: “Có lẽ bây giờ cậu thật sự thấy tức giận, ghét sự lừa dối của anh ta từ tận đáy lòng. Nhưng nếu cậu không làm rõ ràng, thì về sau, cậu sẽ nghĩ, có phải là do cậu không tốt ở chỗ nào nên