Ở bệnh viện, Hoắc Từ không có cách nào chụp ảnh, nhưng cô có thể dùng điện thoại để xử lý ảnh chụp. Những tấm ảnh cô chụp ở châu Phi, cô chỉ mới xử lý sơ sơ, những tấm ảnh này cần phải đi rửa phim và in ra.
Chuyện triển lãm lưu động, cô dự định năm sau mới triển khai.
Lúc cô đang xử lý ảnh chụp thì Mạc Tinh Thần gọi điện thoại đến, vội vã hỏi: “Xảy ra chuyện gì với Nam Vãn thế?”
“Cô ta làm sao?” Hoắc Từ không để ý hỏi.
Mạc Tinh Thần thấy cô không biết, thiếu chút nữa đã bùng nổ: “Bây giờ người ta đang đồn vì chuyện gây sự nên các thương hiệu quảng cáo của cậu đều bị đổi người, ngay cả tập đoàn T&A tin tưởng cậu nhất cũng đã vứt bỏ cậu, ngược lại đã hợp tác với Nam Vãn rồi. Nghe nói quảng cáo trang sức mới nhất chính là do Nam Vãn chụp. Hơn nữa fans cô ta đã chụp màn hình những bức ảnh mới nhất của cô ta, đó là một bức ảnh cô ta chụp chung với giám đốc của T&A Trung Quốc.”
Hoắc Từ mở Weibo trên máy tính ra, tiện tay tìm tên Nam Vãn, quả thật fans cô ta đã chụp màn hình những hình ảnh mới nhất của cô ta lại.
Là ảnh cô ta đang khoác vai một người đàn ông trung niên.
T&A là một tập đoàn trang sức nổi tiếng quốc tế, trụ sở chính cực kỳ thích phong cách của Hoắc Từ cho nên mấy năm qua, tất cả quảng cáo của tập đoàn ở Trung Quốc đều nằm trong tay Hoắc Từ. Quảng cáo đá quý, trang sức ngay cả nữ minh tinh đều tranh nhau vỡ đầu, mỗi năm không biết tiêu tốn bao nhiêu phí quảng cáo trên các tạp chí lớn. Hoắc Từ có thể duy trì quan hệ tốt đẹp với T&A như vậy nên ngay cả những tạp chí đó cũng đều nể mặt cô.
Đây là cửa nhà của cô, vậy mà bây giờ lại bị người ta đào mất.
Hoắc Từ cười lạnh: “Nam Vãn cố ý.”
Mạc Tinh Thần cũng tức thay cô, mấy ngày qua, độ hot của Hoắc Từ vẫn chưa giảm. Chuyện nam cặn bã, nữ tuesday này có thể khơi dậy những cuộc thảo luận sôi nổi giữa cộng đồng mạng. Sau đó, ngay cả danh tính của Mạc Tinh Thần cũng bị đào ra.
Lớp vỏ bọc chủ Weibo thời trang của Mạc Tinh Thần cũng coi như đã bị mất.
Không ít cư dân mạng quan tâm đến giới thời trang, ồn ào nói, khó trách các loại tin nóng Mạc Tinh Thần cung cấp luôn chuẩn như vậy. Hóa ra là bạn thân của Hoắc Từ. Chuyện làm người ta ngạc nhiên hơn đó là Mạc Tinh Thần cũng tốt nghiệp ở đại học B.
Chưa kể, Weibo của Mạc Tinh Thần đã tăng bảy, tám trăm ngàn người theo dõi.
Hoắc Từ còn khoa trương hơn, tăng hai triệu trong hai ngày.
Nhưng như vậy cũng không tốt, minh tinh không dám tìm cô chụp ảnh, vì sợ sự nổi bật của mình sẽ bị cô đoạt mất.
Quảng cáo T&A bị Nam Vãn đoạt đi, chính là do phòng PR ở Trung Quốc sợ chuyện Hoắc Từ sẽ ảnh hưởng đến quảng cáo, làm cho người ta chỉ chú ý đến bản thân nhiếp ảnh gia mà không phải là quảng cáo.
(*) PR - Public Relations: Quan hệ công chúng.
“Cậu nhanh đi hỏi Bạch Vũ đi, đoán chừng anh ấy cũng biết, chẳng qua là không dám nói với cậu thôi.” Mạc Tinh Thần sau khi nhận được tin tức, đã nhanh chóng nói cho Hoắc Từ biết.
Hai năm nay, không ít lần Nam Vãn đoạt công việc với Hoắc Từ bằng giá thấp.
Mạc Tinh Thần châm chọc: “Cậu nói xem, có phải Nam Vãn yêu thầm cậu không, nhiều quảng cáo như vậy mà chỉ thích nhìn chằm chằm vào khách của cậu.”
Hoắc Từ cười lạnh, có lẽ cũng đúng.
Mạc Tinh Thần không nói nhiều, để cô liên lạc với Bạch Vũ trước, hỏi một chút sao lại thế này.
Điện thoại cô chưa gọi đi, Bạch Vũ đã tự mình đến. Cửa phòng bệnh mở ra, trên tay anh cầm theo một hộp bánh tart trứng, để ở trước mặt Hoắc Từ: “Bánh tart trứng Bồ Đào Nha yêu thích của em.”
“Mang đến lấy cái chết để xin lỗi em à?” Hoắc Từ hỏi sâu xa.
Chân Bạch Vũ mềm nhũn, vẻ mặt đưa đám: “Em đã biết rồi à?”
Có thể mọi người không biết, không chỉ fan Nam Vãn bùng nổ, mà cả fan Hoắc Từ cũng bùng nổ. Dù sao nhiều năm như vậy quảng cáo của T&A cũng chỉ tìm Hoắc Từ chụp, bọn họ đều đã quen với nhân viên công tác của T&A. Bây giờ bất thình lình người ta lại chụp ảnh chung với Nam Vãn, chuyện này làm sao khiến những người luôn giẫm lên fan của Nam Vãn có thể nhịn chứ.
“Cho nên hiện tại em đã thất nghiệp?” Hoắc Từ cười lạnh.
Bạch Vũ lập tức an ủi cô: “Cũng không phải.”
Anh đọc một đống công việc, nếu không phải là tạp chí hạng hai thì cũng chính là quảng cáo không biết tên muốn nhân cơ hội này tới kiếm chút độ hot từ chỗ cô.
Hoắc Từ biết hiện tại trên mạng đang bàn tán xôn xao về cô, có người nói cô là cố ý lăng xê, nếu không thì sao lại phát sóng trực tiếp hiện trường cô phá đám cưới. Mắng cô từ khi đi làm đã tiến hành lăng xê, biến mình thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất nước, hiện tại bởi vì bị Nam Vãn cố gắng đuổi theo, lại tiếp tục lăng xê.
Tuy rằng fan Hoắc Từ đã chỉ ra người phát sóng trực tiếp, chứng minh rằng anh ta thật sự chỉ là khách đúng lúc xuất hiện ở hiện trường đám cưới thôi. Nhưng vẫn không ngăn được lời nói của bọn người đó, dù sao bạn cũng không thể nào kêu một người không muốn dậy dậy được.
Còn có chuyện Hoắc Từ bị thương, cả người đầy máu thật sự quá dọa người.
Nó cũng bị phát sóng trực tiếp quay lại nên những người trên mạng đều đang đoán Hoắc Từ bị bệnh gì mà lại bị thương đến như vậy.
“Em có nghĩ cộng đồng mạng bây giờ quá rảnh rỗi không, bọn họ cứ liên tục đoán em bị gì?” Bạch Vũ liếc mắt nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Nếu không chúng ta viết một bài tuyên báo nói em trong lúc làm việc ở châu Phi vô tình bị thương, như vậy cũng có thể ngăn những kẻ tiểu nhân đó bịa chuyện tiếp.”
Hoắc Từ cười nhạo một tiếng: “Anh cũng biết là do tiểu nhân phá.”
Cô thực sự không tức giận, ở trong cái giới này lâu như vậy, có cái gì cô chưa thấy qua. Nam Vãn này thì tính cái gì, đã từng có những nhiếp ảnh gia muốn Hoắc Từ không thể lăn lộn trong cái giới này nữa. Cuối cùng, Hoắc Từ trở thành người nổi tiếng nhất, nhưng người nói lời kia vào thời điểm đó đã không thể ở lại Bắc Kinh nữa.
“Em là loại người có thể để người khác trắng trợn ức hiếp sao?” Hoắc Từ liếm m.ôi dưới, vẻ mặt nguy hiểm.
Bạch Vũ sửng sốt, lúc trước khi nghe được lời nói của nhiếp ảnh kia, Hoắc Từ cũng có vẻ mặt này, vẻ mặt không để ý nhưng rất nguy hiểm.
“Đúng rồi, chỗ em có một người bạn muốn gia nhập studio, anh hỗ trợ dắt người một chút đi.” Hoắc Từ nhắn nhủ.
Bạch Vũ nhìn thoáng qua cô, có chút kỳ lạ, bên cạnh Hoắc Từ có ai, dù anh không biết rõ lắm. Nhưng từ khi nào cô lại có thêm một người bạn rồi?
Hoắc Từ đưa số Từ Tư Dương cho Bạch Vũ, nói: “Quan sát kĩ một chút, người này do bạn bè giới thiệu, đừng có để người ta dính vào những cái không tốt.”
Bạch Vũ dẫn người mẫu đi xã giao, chỉ là những buổi xã giao bình thường, chẳng qua nếu ai có lòng tha.m muốn trèo cao, anh cũng sẽ không ngăn cản. Người này do Từ Tư Dương giới thiệu đến, đương nhiên Hoắc Từ phải dặn dò nhiều hơn một chút.
Bạch Vũ cười: “Vậy nếu người kia đồng ý thì sao? Muốn vào studio, làm gì có ai không có lòng tham.”
Hoắc Từ nhíu mày, “Có lòng tham hay không là chuyện của người ta, nhưng anh đừng có dắt người ta đi sai đường.”
Bạch Vũ lập tức tỏ vẻ oan uổng, anh nói: “Ai mà không biết em là người ở trong bùn nhưng chẳng nhiễm bùn, tốt xấu gì thì anh cũng là người đại diện của em, thế nào cũng phải là một người biết giữ mình trong sạch chứ.”
Hoắc Từ cười lạnh, muốn anh mau chóng cút.
Chẳng qua trước khi đi, Bạch Vũ lại hỏi: “Hai ngày nay, em cãi nhau với Dịch tiên sinh à?”
“Không.” Hoắc Từ rũ mắt, thản nhiên nói.
Quả thật không phải cãi nhau, mà là giận dỗi. Hoắc Từ biết mình không biết tốt xấu, Dịch Trạch Thành muốn dẫn cô về ra mắt gia
đình nhưng lại bị cô cự tuyệt. Không phải cô không muốn đi, nhưng cô đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, cô không muốn làm anh phải khó xử.
Dịch Trạch Thành không giống cô, tính cách anh chỉ thanh lãnh vậy thôi, nhưng những người lớn thì đều thích người như anh vậy.
Chín chắn, nội liễm, quả quyết kiên định, có thể có thể tự xử lý chuyện của mình một cách ổn thỏa.
Hoắc Từ ở giới nhiếp ảnh ngoại trừ chuyện quá thương mại hóa thì căn bản danh tiếng cũng không quá xấu. Đáng tiếc chuyện lần này của Thiệu Nghi lại gây ra ồn ào quá lớn.
Cô không muốn trong lúc này lại tung ra chuyện tình cảm để những người đó khua tay múa chân với Dịch Trạch Thành. Bản thân cô có thể chịu đựng nhưng cô lại không thể nhìn anh bị người ta tùy tiện chửi rủa.
Tên của anh ta nên được tô điểm bằng những tính từ như bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất hay một bác sĩ có trái tim nhân hậu.
Huống chi anh vẫn luôn khiêm tốn, hiếm khi đồng ý tham gia các cuộc phỏng vấn trên phương tiện truyền thông, anh không thích phải sống dưới ánh đèn flash. Hoắc Từ cũng không muốn để anh trở thành đối tượng bị paparazzi truy đuổi.
Điểm xuất phát của cô tuy rằng tốt, nhưng cũng làm cho người ta thấy khó chấp nhận.
“Hai ngày trước anh gặp Dịch tiên sinh, nhìn sắc mặt rất lạnh lùng.” Tuy rằng trước kia cũng lạnh, nhưng từ khi Dịch Trạch Thành và Hoắc Từ ở bên nhau, lúc anh đến thăm bệnh, nét mặt có chút ôn hòa.
Hoắc Từ cười, nói: “Anh ấy đang giận dỗi với em.”
Đợi cô kể xong, Bạch Vũ vỗ đùi, mắng: “Em ngốc quá, quản những người trên mạng đó làm gì, sao lại vì những người này mà không đi gặp cha mẹ chồng. Em cho rằng cha mẹ người ta là mấy ông cụ, bà cụ cả ngày chỉ biết nhảy múa quảng trường à, không biết bao nhiêu người muốn gặp họ còn chưa gặp được đâu.”
Sao Hoắc Từ không hiểu những chuyện này, nhưng có đôi khi cô rất kiên định, không muốn để người ta quấy rầy anh.
Dịch tiên sinh của cô, cô đau lòng còn không kịp.
Sao có thể chịu cho người ta chửi bới anh chứ.
……
Dịch Trạch Thành đang có một cuộc họp với một trường đại học ở Mỹ, Công ty Dược Phẩm Minh Thịnh đang lên kế hoạch mua bằng sáng chế độc quyền ở bên đó, là một chuyên gia trong ngành y dược, lúc họp, anh mới mở miệng là đã làm đối phương cảm thấy sốc.
Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì mấy ngày tới anh phải qua Mỹ một chuyến.
Anh vừa mới tuyên bố tan họp, mấy quản lý cao cấp lần lượt đi ra ngoài, Dương Minh đi đến, thấp giọng nói: “Dịch tổng, ngài kêu tôi nhìn chằm chằm chuyện trên mạng. Hình như công việc của Hoắc tiểu thư đã xảy ra chút vấn đề.”
Tập đoàn Minh Thịnh có bộ phận PR, Dịch Trạch Thành dặn dò lúc nào cũng phải chăm chú quan sát các sự việc trên mạng. Tuy rằng anh chưa từng làm việc ở bộ phận PR, cũng biết nếu ém chuyện này xuống còn không bằng đưa ra hướng giải quyết hợp lý, nếu cộng đồng mạng muốn thảo luận thì cứ để cho bọn họ nói cho đủ. Thật ra đa số cộng đồng mạng đều ở bên phe Hoắc Từ, dù sao cô cũng là người ra mặt thay bạn bè, đầu năm nay có thể tìm được một người vô tư giúp đỡ bạn bè, cũng rất ít.
(*) Bộ phận PR - Public Relations: Bộ phận Quan hệ công chúng.
Dương Minh kể chuyện quảng cáo T&A của Hoắc Từ bị người khác cướp nói ra một lần, Dịch Trạch Thành ngồi sau bàn làm việc, ngẩng đầu hỏi: “Hiện tại quảng cáo của công ty đang giao cho công ty nào phụ trách?”
“Nói với phòng PR, từ bây giờ trở về sau quảng cáo của công ty đều giao cho Hoắc Từ phụ trách.” Dịch Trạch Thành cúi đầu ký tên mình lên tài liệu.
Dương Minh sửng sốt, mặt hàng chính của Minh Thịnh là thuốc men, số tiền mỗi năm chi cho tuyên truyền, quảng cáo trên các đài truyền hình lớn đến hàng chục triệu, đây chính là một món tiền lớn. Bất kỳ một công ty quảng cáo nào thuộc hiệp hội 4A nào cũng đều muốn tranh đoạt, vậy mà bây giờ Dịch tổng lại dễ dàng giao cho studio của Hoắc tiểu thư như vậy.
(*) Hiệp hội quảng cáo 4A - Hiệp Hội Các Hãng Quảng Cáo Truyền Hình Hoa Kỳ: là một hiệp hội thương mại của cơ quan quảng cáo Mỹ.
Dịch Trạch Thành ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Dương Minh: “Sao còn chưa đi?”
Dương Minh vừa muốn xoay người rời đi, đã bị người đàn ông phía sau gọi lại, Dịch Trạch Thành hơi nhíu mày, hỏi: “Tôi nhớ lúc trước thư ký Thất định đăng ký tài khoản Weibo giúp tôi.”
Dịch Trạch Thành không thích giao tiếp với truyền thông, mấy ngày nay anh đi xem bình luận, đều dùng Weibo của Dương Minh. Sau khi tìm kiếm tên Hoắc Từ, bên dưới toàn là những lời thổ lộ của fan nói muốn gả cho cô.
Cô gái nhỏ của anh thật đúng là khiến cho người ta yêu thích.
“Dịch tổng, ngài muốn đăng ký Weibo?” Dương Minh kinh hãi.
Quả thật lúc trước thư ký Thất đã từng có suy nghĩ này, phải giao tiếp bình thường với các phương tiện truyền thông, Minh Thịnh có một tài khoản Weibo chính thức. Các bộ cấp cao của công ty mở tài khoản Weibo là chuyện bình thường nhưng cũng có lợi cho việc nâng cao danh tiếng của công ty.
Hơn nữa diện mạo Dịch Trạch Thành không có chỗ nào có thể bắt bẻ, tuy rằng có vài người ở phòng thư ký đã kết hôn nhưng khi thấy anh tim vẫn đập thình thịch, chân vẫn mềm nhũn.
Mỗi lần trên mạng xuất hiện phú nhị đại gì đó, mọi người nhìn đều khịt mũi coi thường. Chẳng qua là do Dịch tổng khiêm tốn thôi nếu không chỉ cần một góc nghiêng cũng đã có thể treo những người đó lên đánh.
Dịch Trạch Thành gật đầu, hỏi: “Là ai giành với Hoắc Từ?”
Dương Minh thấy nét mặt anh lạnh nhạt, không có vẻ gì như tức giận. Nhưng mà vẫn lập tức đưa máy tính bảng cho Dịch Trạch Thành, trên màn hình chính là ảnh chụp màn hình của Nam Vãn, ở dưới còn có rất nhiều bình luận của fans.
Dịch Trạch Thành cúi đầu nhìn bình luận.
Thì thấy có một bình luận viết thế này: Chúc Nam Vãn tiểu thư, nhiếp ảnh gia tốt nhất Trung Quốc, hợp tác với T&A vui vẻ nha.
Anh trả máy tính bảng cho Dương Minh, lạnh lùng nói: “Trên này viết sai rồi.”
Dương Minh cẩn thận nhìn kỹ lại vài lần, không rõ thế nào. Anh đã điều tra qua, người đàn ông này đúng thật là giám đốc của T&A ở Trung Quốc.
“Nhiếp ảnh gia tốt nhất Trung Quốc, tên Hoắc Từ.”
Dương Minh sửng sốt, Dịch tổng, xin chào ngài, đang yên ổn, vì sao ngài lại nhét cho tôi một họng cẩu lương?