Bởi vì Trần Ninh có một cuộc họp khẩn cấp, cô được đưa hộ tống ra khỏi studio và vội vàng rời khỏi. Bạch Vũ cùng Hoắc Từ tới bãi đỗ xe, anh không nhịn được than phiền với Hoắc Từ về sự việc.
Hoắc Từ đúng lúc đi vệ sinh, mới bước tới cửa, chợt nghe bên trong có tiếng gọi điện thoại: “Em mặc kệ, anh à, bất luận thế nào anh cũng không thể chia tay với chị Vĩnh Hân được, anh có biết bạn trai và em gần đây gặp rắc rối không. Lục gia vốn dĩ là đã đồng ý cho anh ấy vay tiền, giờ anh thế này, phải làm sao đây?”
Giọng nói quen thuộc này, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Chẳng qua là cũng không phải, dù sao thì Thẩm Xuyến cũng làm tại đài truyền hình, cô lại đến đây ghi hình chương trình, khó tránh được việc chạm mặt nhau.
Chính lúc cô đang tính rời đi, người bên trong đột nhiên bước ra.
Thẩm Xuyến thấy cô đứng đó, mắt đã ửng đỏ, đột nhiên trở nên dữ tợn, lập tức sáp tới: “Cô đứng đây làm gì? Ai cho cô nghe trộm? Cô với mẹ mình sao mà….”
Cô ta chưa nói hết câu, Hoắc Từ đã tiến tới cầm lấy áo cô ta đẩy mạnh vào trong toilet.
Vẫn tiếp tục đẩy cô ta vào thành bồn rửa tay trước khi dừng lại, cô cười lạnh nhạt nhìn Thẩm Xuyến: “Thẩm Xuyến, tốt nhất là nên chú ý lời nói một chút, mẹ tôi nói thế nào thì cũng là trưởng bối. Cô nếu đối với bà ấy có chút bất kính nào, cô đoán xem tôi có dám đánh cô không?”
Hoắc Từ không phải là người hòa nhã gì, ai dám động đến người bên cạnh cô, cô có thể làm đối phương hối hận cả đời.
Thẩm Xuyến không nghĩ cô sẽ quyết liệt đến vậy, mới đầu còn tỏ ra dáng vẻ mạnh mẽ, thoáng cái đã bị đàn áp đi ba phần. Từ sau khi Liễu Như Hàm gả cho Thẩm Phương Đường, Thẩm Xuyến cũng theo Thẩm Tùy An sang Anh du học. Cô ta không thích Liễu Như Hàm, cho dù là đã về nước hai năm nay rồi, cũng vẫn luôn sống ở bên ngoài.
Nhìn thấy Liễu Như Hàm, cô ta luôn trừng mắt lạnh lùng, Liễu Như Hàm đại khái cũng không muốn so đo tính toán với cô ta, cô ta lại càng ngày càng táo tợn.
Gặp lại Hoắc Từ, cô ta vẫn cứ tính khí đó, mở miệng ra lại nhắc chuyện cũ.
Bị Hoắc Từ dọa thành ra như thế, cô ta thở không ra hơi, nói: “Cô dám?”
Hoắc Từ cười khẩy, cúi đầu xuống nhìn cô ta: “Nếu không thì cô thử xem?”
Cô nói xong, Thẩm Xuyến cũng không dám thử. Cô ta trong lòng dồn nén cơn giận, hận không thể nguyền rủa Hoắc Từ đi chết đi, nhưng mà cô ta cũng rất sợ Hoắc Từ sẽ thực sự ra tay.
Vẫn luôn có loại người như vậy, ngoài miệng thì lúc nào cũng mạnh mồm, nhưng khi thực sự cần hành động, thì liền lùi lại phía sau.
Thẩm Xuyến ngỡ rằng Hoắc Từ thấy cô ta sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm, nhưng Hoắc Từ một chút cũng không có, cô tại sao phải cắn rứt lương tâm chứ?
“Đừng có cho rằng mẹ tôi gả cho ba cô, là mắc nợ cô. Bà ấy không mắc nợ cô, tôi lại càng không,” Hoắc Từ cúi đầu, cô đã sớm buông tay, nhưng Thẩm Xuyến bên bồn rửa tay vẫn không dám nhúc nhích.
Xem ra là thực sự bị dọa rồi.
Cho đến khi Thẩm Xuyến ngẩng đầu, căm tức nói: “Hoắc Từ, cô đừng cho rằng tôi không thấy, ngày hôm đó chính là anh trai tôi túm lấy tay cô rời đi.”
Thấy Hoắc Từ không nói nữa, Thẩm Xuyến sắc mặt lộ rõ vẻ đắc ý, giống như nắm thóp được điểm yếu của Hoắc Từ, cô ta tùy tiện nhìn Hoắc Từ, châm chọc: “Đừng cho rằng tôi không biết tâm ý của cô, chẳng qua là trông thấy anh trai tôi về nước, lại muốn câu dẫn anh ấy. Anh ấy sẽ không thích cô đâu, cô nên dẹp tâm tư đó đi.”
Hoắc Từ lạnh nhạt cười nhìn cô ta, châm biếm nói: “Cô không phải mới nói Thẩm Tùy An vừa chia tay rồi, sao nào, chị Vĩnh Hân của cô quay lại rồi sao?”
Thẩm Xuyến không ngờ rằng cô đứng trước cửa, cái gì cũng nghe thấy hết, đột nhiên thở dốc.
Cô ta mở miệng nói: “Anh của tôi chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến, cô cho rằng anh ấy thực sự có thể cùng cô ở bên nhau sao?”
Hoắc Từ nhìn bộ dạng của cô ta như vậy, cười giễu cợt, nhắc nhở cô ta: “Tôi và Thẩm Tùy An là không thể, điểm này cô có thể hoàn toàn yên tâm. Tôi chỉ là nhìn không vừa mắt cái thể loại như cô vì một người ngoài, đến anh trai mình cũng chèn ép.”
Con người Thẩm Xuyến rất ích kỉ, Hoắc Từ không phải không biết. Cô và Thẩm Xuyến là bạn cùng lớp cùng trường, chính vì mẹ đẻ của cô ta sớm đã mất, cho nên Thẩm Tùy An, người anh trai này vô cùng chiều chuộng cô ta. Lúc học cấp ba, những bạn học khác đều mang Nike hay Adidas, thì cô ta đã sử dụng nhiều hãng giày nổi tiếng thế giới khác.
Xem ra nhiều năm như vậy rồi, cô ta vẫn không những không tốt lên, ngược lại ngày một tệ hơn.
Chỉ vì bạn trai của mình, lại có thể đối xử với anh ruột như vậy.
Cô không muốn can dự vào chuyện anh em nhà họ Thẩm, dù sao thì bọn họ cũng là một người đòi hỏi một người chịu đựng.
Chẳng qua Thẩm Xuyến chính là vì chuyện Thẩm Tùy An chia tay, giận cá chém thớt, kế đến là thiếu tôn trọng Liễu Như Hàm, cô không ngại thay phụ tử nhà họ Thẩm dạy dỗ cô ta cách làm người.
Nửa câu nghe cũng không lọt tai, cô thấy có nói tiếp với Thẩm Xuyến cùng thành vô dụng, cuối cùng cô nhắc nhở cô ta: “Chuyện của anh trai cô, là tự anh ta lựa chọn. Nếu cô muốn giận cá chém thớt, cứ thử xem.”
Sau khi cô xoay người rời đi, Thẩm Xuyến tức giận tim đập mạnh.
Nhiều năm như vậy, đã nhiều năm như vậy rồi, dù là lần nào cô ta đối mặt với Hoắc Từ, đều là chưa từng chiếm được lợi thế.
Lúc học cấp ba, bọn họ chính là không hợp nhau, nhưng mà lần nào Hoắc Từ cũng nhận được sự bảo vệ của thầy cô, sau này tới cả anh trai cô ta cũng che chở cô. Thẩm Xuyến vẫn luôn cảm thấy cô chính là đến cướp đi Thẩm Tùy An, thật không ngờ sau này mẹ cô lại hoàn toàn cướp đi ba của cô ta.
Mỗi lần trên tin tức nhìn thấy tên của Hoắc Từ, Thẩm Xuyến lại cảm thấy vô cùng chán ghét.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp kia, cô ta hận không thể xé nát nó.
Cô ta vẫn một mực trong lòng chán ghét, nhưng lại vẫn thèm muốn.
Bạch Vũ thấy cô trở lại, sắc mặt không tốt lắm, hỏi tại sao, Hoắc Từ cũng không nói. Chỉ là tới khi đi xuống lầu, liền gọi điện thoại cho Liễu Như Hàm.
Liễu Như Hàm không ngờ lại cô lại đột nhiên gọi đến, đến giọng khi bắt máy cũng rất vui: “Tiểu Từ, sao vậy? Có chuyện gì tìm mẹ thế?”
Hoắc Từ nghe thấy giọng điệu như vậy, không giống bị Thẩm Xuyến ức hiếp.
“Dạo gần đây Thẩm Tùy An và Thẩm Xuyến có thường về nhà không?” Hoắc Từ hỏi.
Liễu Như Hàm không ngờ rằng cô vừa mở lời là lại hỏi ngay tới chuyện anh em nhà họ Thẩm, có chút nghi hoặc hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện của anh em chúng nó?”
Từ sau khi biết được Hoắc Từ và Dịch Trạch Thành đang ở bên nhau, Liễu Như Hàm cuối cùng cũng có thể buông được tảng đá lớn trong lòng xuống.
Dù sao bà cũng biết Hoắc Từ nhiều năm như vậy cũng không yêu ai, không phải là vì chờ đợi Thẩm Tùy An. Chỉ là đơn thuần chưa gặp được người khiến cô động lòng mà thôi.
Một người con rể tương lai như Dịch Trạch Thành, mới chính là đếm trên đầu ngón tay*. Vốn dĩ bà cho rằng Thẩm Tùy An đã là rất tốt rồi, lại còn bạn trai của Thẩm Xuyến kia cũng rất tốt, nhưng từ khi biết Dịch Trạch Thành, bà mới biết, thế nào mới gọi là xuất sắc.
*屈手可指 [ Qū shǒu kě zhǐ]: đếm trên đầu ngón tay: một số lượng rất nhỏ mà bạn không thể đếm trên những ngón tay được
Huống hồ, từ thân thế, nhân phẩm, tướng mạo, cái gì cũng thuộc hàng cực phẩm.
Liễu Như Hàm liền mong bọn họ có thể sớm định ngày kết hôn, để bà có thể yên tâm.
Chỉ là bà cũng không dám hỏi nhiều, sợ Hoắc Từ bực mình.
“Con chỉ là muốn nhắc nhở mẹ một tiếng, đề phòng Thẩm Xuyến, nếu như cô ta ở nhà có nổi điên, mẹ nhớ gọi điện thoại cho con,” Hoắc Từ chính là sợ bà bị chịu thiệt thòi.
Sau khi cô gọi điện thoại xong, Bạch Vũ đang ngồi bên cạnh lái xe hỏi: “Sao vậy? Có phải là con gái nhà họ Thẩm lại gây chuyện không?”
Chuyện trong nhà Hoắc Từ, Bạch Vũ cũng biết.
“Ai mà biết,” cô từ tốn nói một câu, liền quay ra nhìn cửa sổ.
Đừng nói, vẫn là bị Hoắc Từ nói trúng.
Thẩm Xuyến mấy ngày này tìm không ra Thẩm Tùy An, đi đến chặn trước nhà anh mới biết anh gần đây không ở nhà, đi bệnh viện tìm, anh không ở phòng mổ thì sẽ đi khám bệnh. Vả lại, chính cô ta cũng có việc, không thể theo sát anh 24 giờ được.
Cho nên cô ta đặc biệt dặn dò chị Lưu ở nhà, nếu như anh trai về, liền gọi điện thoại báo cho cô ta.
Lúc cô ta vội vàng lái xe qua, Thẩm Tùy An đang chuẩn bị rời đi. Thấy cô ta đẩy cửa bước vào, Thẩm Phương Đường vẫn còn rất phấn khích, rốt cuộc thì Thẩm Xuyến cũng chịu quay trở về một lần.
“Con đi trước đây,” Thẩm Tùy An chào hai vị trưởng bối, liền bước ra cửa.
Thẩm Xuyến thấy đúng là anh đang trốn tránh cô, lập tức phẫn nộ, nghĩ đến chuyện hôm nay gặp Hoắc Từ, hận không thể mang chuyện này ra hỏi rõ. Cô ta cản trước mặt Thẩm Tùy An, chính là không muốn cho anh đi: “Anh, rốt cuộc là tại sao anh lại muốn chia tay với chị Vĩnh Hân?”
Cô ta vừa nói xong, Thẩm Phương Đường và Liễu Như Hàm đều ngẩn người.
Bọn họ nhìn thấy điệu bộ của Thẩm Xuyến như vậy, còn tưởng rằng chẳng qua anh em gây nhau, không ngờ lại là nguyên nhân này.
Thẩm Phương Đường lập tức hỏi: “Tùy An, đây là sao, con với Vĩnh Hân tại sao lại chia tay?”
Thẩm Tùy An lạnh nhạt liếc nhìn Thẩm Xuyến, quay đầu nhìn Thẩm Phương Đường nói: “Ba, con xin lỗi, chuyện này con nên sớm nói cho ba biết, con với Lục Vĩnh Hân đã chia tay rồi.”
“Anh, sao anh lại có thể như thế, hai người chẳng phải là đính hôn rồi sao? Anh làm như vậy, là không có trách nhiệm.” Thẩm Xuyến hét lên.
Thẩm Phương Đường không nghĩ Thẩm Xuyến sẽ kích động như vậy, nhưng trong thâm tâm cũng không tin Thẩm Tùy An lại hành động lỗ mãng, hạ giọng nói với Thẩm Xuyến: “Thẩm Xuyến, con sao lại có thể nói chuyện với anh như vậy?”
‘Tùy An, mặc dù yêu đương là chuyện của hai đứa, nhưng con và Vĩnh Hân đã quyết định đính hôn, cũng đã chứng minh bọn con là thực sự cân nhắc mối quan hệ nghiêm túc với nhau. Ba không hy vọng con vì một chút chuyện nhỏ, liền mở miệng đòi chia tay. Dù sao con cũng là đàn ông, nên bao dung cho đối phương.”
Thẩm Phương Đường nói đầy ẩn ý, Lục Vĩnh Hân đã từng ghé thăm nhà vài lần, ông trong lòng vẫn là rất yêu quý cô.
Dù sao thì cô xuất thân tốt, lại cùng tốt nghiệp một trường đại học với Thẩm Tùy An, hai bên vừa có chung tiếng nói, cũng được coi là xứng đôi vừa lứa. Môn đăng hộ đối tuy rằng không đáng nhắc đến, nhưng trong việc hôn nhân mà nói lại hết sức quan trọng.
Ông vẫn luôn cảm thấy có lỗi với hai đứa con, đương nhiên hy vọng bọn chúng có thể đi trên con đường bằng phẳng.
Thẩm Tùy An nhìn ông, nghiêm túc bày tỏ: “Ba, chuyện này con thực là đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Con với Vĩnh Hân là thực sự không hợp, nếu con phải cưới cô ấy, mới chính là làm lỡ duyên cô ấy.”
Thẩm Phương Đường từ trước đến nay luôn tôn trọng mong muốn của anh, thấy anh bình thản như vậy, không giống như vội vàng đưa ra quyết định. Lúc này mới gật đầu, ông nói: “Nếu con đã nói như vậy, ba tôn trọng quyết định của con. Nhưng bất kể có chia tay hay là ở
bên nhau, cũng phải bình tĩnh giải quyết vấn đề.”
Thẩm Xuyến không ngờ ba cô lại có thể nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, đúng lúc liền hét: “Ba, sao ba lại có thể đồng ý, anh không thể chia tay với chị Vĩnh Hân được.”
Thẩm Phương Đường thấy cô ta kích động như vậy, còn nghĩ là cô ta thực sự thích Lục Vĩnh Hân nên mới phản đối, “Đây rốt cuộc cũng là chuyện của anh con, nếu như nó đã kiên quyết, dưa ép chín sao có thể ngọt.”
“Ba, ba tin con lần này đi, anh thực sự không thể chia tay chị Vĩnh Hân, chị Vĩnh Hân điều kiện tốt như vậy, anh con sau này kiếm đâu ra người như vậy chứ,” Thẩm Xuyến tức giận.
Nghe xong những lời này, sắc mặt Thẩm Phương Đường có chút lạnh nhạt, hóa ra cô ta kiên quyết phản đối, chính là bởi gì gia thế của Lục Vĩnh Hân.
Lục gia ở Hồng Kông đúng là rất lợi hại, đứng trên đỉnh của những gia tộc giàu có.
Nhưng Thẩm Phương Đường địa vị cũng không hề thấp, lại không thể nào vì tầm mắt hạn hẹp, lại vì gia thế nhà gái, mà ép buộc con trai cưới con gái nhà người ta.
Ông hỏi: “Đây là cách nghĩ của con, hay là Lục tiểu thư nhờ con đến thuyết phục?”
Đến tên gọi của Vĩnh Hân cũng không gọi, một tiếng Lục tiểu thư lạnh nhạt, cũng là biểu lộ thái độ của ông với cô.
Liễu Như Hàm thấy hai cha con bọn họ lời nói không hợp, liền vội vàng kéo Thẩm Phương Đường, khuyên: “Anh đừng sốt ruột, Thẩm Xuyến cũng chỉ là quan tâm tới anh trai nó thôi.”
“Không cần bà ở đó giả làm người tốt, đừng nghĩ rằng tôi không biết trong đầu bà đang âm mưu gì, anh trai tôi không phải là cùng với Hoắc Từ ở bên nhau sao, bà trong lòng sớm đã có suy nghĩ bẩn thỉu này rồi,” Thẩm Xuyến tức giận trút hết lên đầu Liễu Như Hàm.
Liễu Như Hàm giận tới mức mặt cắt không còn chút máu, Thẩm Xuyến thường ngày trừng mắt liếc nhìn bà. Bà là trưởng bối, sẽ không so đo.
Nhưng giờ cô ta lại tung tin bịa đặt lên Hoắc Từ, Liễu Như Hàm không muốn dung túng cho tính xấu của cô ta, lập tức nói: “Thẩm Xuyến, dì nghĩ là con chắc chắn hiểu lầm rồi. Tiểu Từ sớm đã có bạn trai rồi, anh và ba của con đều đã biết. Bọn chúng quan hệ rất tốt, sẽ sớm kết hôn thôi. Dì biết Tùy An chia tay, con thân là em gái cũng nóng lòng. Nhưng dù có nóng lòng, con cũng không thể ngậm máu phun người như vậy.”
Đừng nói Liễu Như Hàm tức giận, đến cả Thẩm Phương Đường cũng không nhìn được mà mắng cô ta: “Con xem con giờ là bộ dạng gì? Hoắc Từ sớm đã có bạn trai rồi, anh con chia tay cũng là do nó và Lục tiểu thư không thể tiếp tục chung sống. Con đi theo làm loạn cái gì vậy?”
Thẩm Tùy An nhìn dáng vẻ uất ức của Thẩm Xuyến, thực sự thất vọng.
Anh hỏi: “Có phải tên họ Chu kia lại tới ép em không?”
Thẩm Phương Đường sắc mặt lạnh nhạt, lập tức hỏi: “Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?”
“Lúc trước, Lục gia đại khái đã đầu tư cho công ty của Chu Tố, hiện tại con và Vĩnh Hân chia tay, khoản đầu tư này không thể nào nhận được nữa, đây cũng chính là lý do tại sao Thẩm Xuyến lại phản đối ý định chia tay của con như vậy.” Chu Tố là bạn trai của Thẩm Xuyến, hai người đã ở bên nhau từ lúc ở Anh Quốc.
Thẩm Tùy An thất vọng về cô ta, chính là bởi cô ta vì bạn trai của mình, cho nên hoàn toàn không đếm xỉa đến cảm nhận của anh trai.
Anh sớm đã nói rõ ràng với cô ta nguyên nhân anh và Lục Vĩnh Hân chia tay, thật không ngờ Thẩm Xuyến vẫn đi khích lệ Vĩnh Hân.
Thẩm Phương Đường thực sự tức giận, ông mắng Thẩm Xuyến: “Hoang đường, Chu Tố một thằng đàn ông mà đến sự nghiệp của bản thân còn lo không xong, lại còn muốn nhờ vả con. Con còn dám về mặt nặng mày nhẹ với anh mình, Thẩm Xuyến, chuyện này con quá quắt lắm rồi.”
Ông thời gian qua luôn rất hòa nhã với con gái, nhưng lần này thực sự quá tức giận rồi.
Ngay cả Thẩm Xuyến cũng không dám lên tiếng, cúi đầu thút thít.
“Tùy An, con đi trước đi, Chu Tố bên đó để ba gọi điện thoại, ba xem thử nó rốt cục là cần bao nhiêu tiền,” Thẩm Phương Đường sắc mặt lạnh nhạt, dọa Thẩm Xuyến tới mức phải vội vàng ngửa mặt lên cầu xin.
Lúc Thẩm gia bên đó đang náo loạn cả lên, Hoắc Từ lại có thế cùng với Dịch Trạch Thành ở nhà xem phim.
Hai người không thích ra rạp, cũng may mà ở nhà có một máy chiếu gia đình.
Bất cứ lúc nào cô cũng chọn phim nhựa, bởi vì đang muốn thư giãn, cho nên những phim nặng nề quá cô sẽ không chọn. Chờ lúc cô chọn xong bộ phim, Dịch Trạch Thành đã mang trái cây lên.
Kể từ sau khi hai người công khai về sống chung, Hoắc Từ liền thuê một giúp việc tới quét dọn và làm việc vặt trong nhà.
Chẳng qua là lúc hai người bọn họ ở nhà, sẽ báo trước cho cô giúp việc đi về.
Dịch Trạch Thành cũng không phải người không chịu động tay động chân, anh có lúc giúp Hoắc Từ nấu cơm, hơn nữa tay nghề cũng rất giỏi. Hoắc Từ thích ăn nhất chính là món mỳ thịt bằm của anh.
Đợi đến lúc xem phim, Hoắc Từ thuận miệng nói vài câu, Dịch Trạch Thành thấy cô đối với cách sử dụng máy quay phim rất am hiểu, anh cao hứng hỏi cô: “Em có hứng thú làm phim sao?”
“Không có,” cô trả lời rất nhanh, chẳng qua là có một chút lặng người, tại bày tỏ: “Làm đạo diễn là một thách thức lớn, em chỉ là cảm thấy năng lực của em hiện tại không đủ để khiêu chiến với công việc này.”
Thực ra, cô bình thường cũng sẽ quay video quảng cáo, thậm chí có thể tùy theo yêu cầu, quay hẳn đoạn phim quảng cáo.
Nhưng những phim quảng cáo đó dài lắm thì cũng chỉ 10 phút, đối với một bộ phim điện ảnh ngắn nhất cũng 90 phút mà nói, thực sự là quá ngắn rồi. Cô trong thời gian qua vẫn luôn làm rõ mục tiêu của mình, không hề nóng vội, còn quá sớm để thách thức mình với một lĩnh vực yêu cầu kỹ thuật cao như thế.
Có thể là trong tương lai cô sẽ mở rộng phạm vi nghề nghiệp của mình, nhưng ít nhất là không phải hiện tại.
Cô cần phải tích lũy nhiều kinh nghiệm, thật nhiều kiến thức.
Dịch Trạch Thành thấy cô nhắc tới công việc là vẻ mặt lại nghiêm túc, lập tức nở nụ cười, cúi đầu hôn vào trán cô, ôn nhu đáp: “Yên tâm, bất luận em chọn cái gì, anh sẽ luôn cổ vũ em.”
“Vậy em muốn bay lên trời,” Hoắc Từ nhớ lại câu chuyện cười về những ngôi sao nhỏ.
Dịch Trạch Thành khẽ cười, nghiêm túc nói: “Vậy anh sẽ cùng em bay lên trời.”
Bởi vì thứ sáu có buổi chụp hình, cô sáng sớm đã có mặt tại studio, buổi chụp hình kéo dài tới tận tám giờ tối mới kết thúc. Bên trong vẫn còn đang dọn dẹp đồ đạc, cô vì chụp hình quá lâu, đi ra cửa hít thở không khí, đúng lúc lại gặp phải Thẩm Tùy An.
“Anh sao lại ở đây?” Hoắc Từ nhíu mày nhìn anh ta.
Thẩm Tùy An trông thấy cô, nhất thời thở dài, nói: “Em không việc gì là tốt rồi.”
“Tôi có thể có chuyện gì?” Hoắc Từ lạnh lùng đáp.
Thẩm Tùy An tiếp lời: “Có người gọi điện thoại cho anh, nói em ở đây xảy ra chuyện, bảo anh qua xem thử.”
Kỳ thực lời nói lúc nãy đúng là rất nguy cấp, bằng không anh ta cũng sẽ không cứ thế này mà chạy tới.
Hoắc Từ cảm thấy rất buồn cười: “Người nào lại nhàm chán như vậy, bịa ra chuyện đó với tôi.”
Nói xong, cô thản nhiên lột viên kẹo cho vào miệng, nhìn thấy anh ta vẫn đứng đó nhìn, cô nhàn nhạt nói: “Tôi có không việc gì, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Thẩm Tùy An gật gật đầu, nghĩ cả nửa ngày mới dám nói: “Tiểu Từ, em phải bảo trọng.”
Anh ta đương nhiên không phải là một người ăn nói vụng về, nhưng đối diện với Hoắc Từ, cuối cùng vẫn chỉ có thể nói một câu như vậy.
Sau khi Thẩm Tùy Anh rời đi, Hoắc từ càng nghĩ càng thấy không hợp lý. Nhưng mà khi cô quay đầu nhìn lại, lại cảm thấy cô là đang thần hồn nát thần tính.
Thật không ngờ, qua hai ngày, thực sự xảy ra chuyện.
Hoắc Từ vì sáng sớm chưa có việc, chỉ cần chiều lên công ty là được. Kết quả lúc mười giờ, điện thoại của Bạch Vũ gọi đến.
“Hoắc Từ, em nhanh lên mạng đi,” lời của anh vừa sốt ruột lại vừa vội vã.
Hoắc Từ vẫn ngái ngủ, hử một tiếng, hỏi lại: “Làm sao vậy?”
“Đừng ngủ nữa, xảy ra chuyện rồi, trên mạng đều loạn lên rồi. Lúc nãy mười giờ, Weibo có người công bố một bức ảnh, nói em là tiểu tam.”
Cô tỉnh rồi.
Trong nháy mắt cô bật dậy, buộc tóc xong. Cầm ngay chiếc máy tính bảng bên cạnh, mở máy lên Weibo, tên của cô đã lên hot search rồi, phía sau lại còn kèm theo dòng chữ màu tím nổi bật.
Lượt tìm kiếm đã lên tới hai triệu, tốt thật, quả thật đúng là quá bạo rồi.
Nhấp đến tên của cô, tin tức Weibo hấp dẫn nhất chính là từ một thợ săn ảnh*.
*狗仔[Gǒuzǎi]: thợ săn ảnh, paparazzi, chó săn tin tức
“Là chiến binh chống tiểu tam hay tiểu tam trẻ trung? Nhiếp ảnh sư* xinh đẹp nhất bị ngã ngựa, chen chân vào tình cảm của người khác, nhà gái quyền thế trăm triệu cũng không phải là đối thủ.”
(*) 摄影师: các nhiếp ảnh sư kiếm sống bằng nghề chụp ảnh, chủ yếu kiếm tiền bằng chụp chân dung.
摄影家:nhiếp ảnh gia chụp mọi thứ. Nhân văn, phong cảnh, chân dung, động thực vật…
Tiêu đề kíc.h thích, ngay cả bố cục tấm hình cũng cực kỳ rõ ràng.
Là cô và Thẩm Tùy An, quan trọng là, nhìn từ vài góc độ, hai người bọn họ dường như đang hôn nhau.
Loại góc chụp thế này, chắc chắn là đã có sự sắp đặt từ trước.
Cô trúng chiêu rồi.