Đêm nay, Dịch Trạch Thành ngay cả ngủ cũng hết sức cẩn thận, sợ đè lên Hoắc Từ. Anh sáng dậy sớm hơn Hoắc Từ, lại không dám dùng phòng tắm trong phòng, sợ đánh thức cô.
Chờ tới lúc Hoắc Từ tỉnh dậy, Dịch Trạch Thành đã làm xong bữa sáng.
“Xem ra ông bố mới như anh, vào nghề nhanh hơn em rồi,” Hoắc Từ nhón chân, hôn môi anh một cái, ngọt ngào nói.
Dịch Trạch Thành cười nhẹ, “Anh phải chăm sóc cả hai người mà.”
Nói ra một chân lý như thế, bảo sao Hoắc Từ không nhịn được ôm lấy anh, dán vào lưng anh: “Anh sao lại tốt như thế.”
“Giờ mới biết sao?” Anh nhướng mày, giọng mang theo chút bất mãn.
Hoắc Từ ngẩng đầu, cằm tựa vào lưng anh, tuy rằng nhìn anh có vẻ gầy, nhưng cả người lại toàn là cơ bắp rắn chắc, cái này chỉ khi anh mặc đồ ở nhà, cô ôm lấy cơ thể vừa rắn chắc vừa ấm áp của anh. Sau đó cô liền vo ve* nói: “Vẫn luôn biết.”
*嗡声嗡气 [Wēng shēng wēng qì]: miêu tả âm thanh vo ve của tiếng ong, tuy nhiên trong lời nói, chỉ người dùng giọng mũi nhiều hơn, kiểu như giọng nũng nịu của con gái.
Kết quả là ngay sau khi món trứng rán được đưa lên trước mặt, Hoắc Từ ngửi thấy mùi trứng, không thấy mùi thơm, chỉ cảm thấy trong khoang mũi có mùi, sau đó cô liền cảm thấy khó chịu.
Cô đứng bật dậy, chạy ngay vào toilet.
Chờ cô chạy vào tới bồn rửa tay, mùi trứng đã bay đi mất, lực đẩy của luồng nước trong cổ cô cũng đã trôi qua.
Dịch Trạch Thành cũng đi qua đó, đưa cho cô một chiếc khăn lông ướt, bảo cô lau miệng.
“Không sao chứ?” anh cau mày, biết rõ cô là sớm đã ốm nghén, chính là phụ nữ mang thai thể chất có chút khác biệt, có những người giai đoạn đầu thai kỳ ốm nghén sẽ nghiêm trọng hơn một chút.
Hoắc Từ lắc đầu, cười một tiếng: “Đây mới là bước đầu tiên.”
Dịch Trạch Thành sáng sớm đã phải đến công ty chủ trì một cuộc họp, vì vậy anh bảo tài xế qua chở Hoắc Từ đi bệnh viện, anh tự mình lái xe đến công ty. Trước khi đi, anh còn dặn tài xế lái xe chậm một chút.
Tài xế đã lái xe cho anh hơn nửa năm rồi, hôm nay lần đầu nghe anh nói nhiều như vậy.
Cho nên tài xế lần này lái xe rất cẩn thận, vốn dĩ 40 phút là có thể tới bệnh viện rồi, lần này ước chừng phải đến hơn 1 tiếng đồng hồ.
Khi Hoắc Từ đến, điện thoại của Liễu Như Hàm lại gọi tới.
Bà hỏi: “Tiểu Từ, mẹ hôm nay có thể đến thăm ba con được không?”
Bọn họ dù đã sớm ly hôn, nhưng rốt cuộc cũng là vợ chồng hai mươi năm, lúc ly hôn, cũng là chia tay trong êm đẹp. Nghe được những lời bà nói, Hoắc Từ lặng lẽ, một lát sau mới nói: “Mẹ muốn đến, vậy thì đến đi.”
Lúc Hoắc Từ đến phòng điều trị, Hoắc Minh Chu đúng lúc vừa tỉnh dậy.
Ông mở to mắt nhìn tiểu y tá bên cạnh, bởi vì vừa mới tỉnh lại, vẫn chưa ăn được, cho nên vẫn phải truyền nước để duy trì sức khỏe như cũ. Lúc Hoắc Từ bước vào cửa, ánh mắt của ông bỗng chốc liền quay lại.
Mặc dù hôm qua đã trông thấy bộ dạng của ông khi mở to mắt, nhưng hôm nay lại nhìn thấy trước mắt, trong lòng vẫn nóng lên.
Cô bước vài bước đến bên giường ông, “Ba.”
Hoắc Minh Chu giật giật cánh tay, Hoắc Từ đưa tay nắm lấy tay ông, trong khóe mắt lấp lánh giọt lệ, mãi cho đến khi ông cố hết sức gọi lên một tiếng: “Tiểu Từ.”
“Con đây, ba,” Hoắc Từ nắm lấy tay ông, cố gắng kìm lại nước mắt.
Hoắc Minh Chu nhìn thấy cô, cố gắng nở một nụ cười, kiên trì nói: “Không khóc.”
Hoắc Từ sợ ông cứ nói chuyện liên tục sẽ bị mệt, lập tức đưa tay lau nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Con không khóc, thực ra con rất vui, ba cuối cùng cũng có thể cùng con nói chuyện rồi.”
Lúc Hoắc Minh Chu còn nằm trong giường bệnh, Hoắc Từ luôn nghĩ, nếu như cả đời này ông không tỉnh lại thì phải làm sao?
Ông sẽ không gọi cô là Tiểu Từ nữa, sẽ không nắm tay cô, sẽ không gắp đồ ăn ngon cho cô. Lại càng không nhìn cô khoác trên mình bộ đầm trắng, khoảnh khắc bước đi lấy chồng.
May mắn là những chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Cô đã được số phận thương xót, ông đã tỉnh lại.
“Ba ơi, con nhớ ba quá,” Hoắc Từ vẫn không nhịn được, cô chôn cả người bên giường, hai tay nắm lấy bàn tay gầy của ông, những giọt lệ nóng hổi, một giọt đã rơi trên tay ông.
Liễu Như Hàm đứng ở cửa, nhìn thấy con gái ở bên giường, cùng với người đàn ông nằm trên giường.
Mãi cho đến khi Hoắc Minh Chu ngẩng đầu, khi nhìn về phía bà, khi nhìn thấy trong mắt ông có một nụ cười khẽ, Liễu Như Hàm đột nhiên không nhịn được, cổ họng chua xót, hốc mắt cũng đau vô cùng. Bà nén mình chịu đựng, bờ vai run lên nhè nhẹ.
Hoắc Từ vì bị bàn tay Hoắc Minh Chu nhéo nhẹ, mới quay đầu lại nhìn phía cửa.
“Mẹ tới rồi,” trước mặt Hoắc Minh Chu, thái độ của cô đối với Liễu Như Hàm cũng không còn lạnh nhạt như trước.
Liễu Như Hàm bước đến, cho dù đã qua tuổi trung niên, nhưng bà vẫn thanh mảnh như trước, năm tháng mặc dù để lại nhiều vết tích trên mặt bà, nhưng cũng điểm tô thêm phần tao nhã.
Bà nhìn Hoắc Minh Chu, khẽ nói: “Anh có thể tỉnh lại rồi, bọn em đều rất lo lắng cho anh.”
Hoắc Minh Chu lúc này nói một câu cũng không dễ dàng gì, nhưng ông vẫn cố gắng mỉm cười một cái, yếu ớt nói: “Cảm ơn.”
Lúc Hoắc Từ cúi đầu, nhìn thấy trên mặt ông gợn lên một nụ cười. Từ đầu đến cuối, ông chưa từng oán hận những gì đã qua, chưa từng oán giận ai. Bỗng nhiên, Hoắc Từ cảm thấy tảng đá đè nặng lòng cô bấy lâu, chợt được gỡ bỏ.
Cũng giống như lúc nhỏ, giống như sự oán hận không thể kiềm chế được, giờ khắc này, cô hoàn toàn có thể cởi bỏ được nỗi oán trách đối với ba mẹ.
Những tháng ngày đó của cô trong nháy mắt, đều tan thành mây khói.
“Anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe,” Liễu Như Hàm nhìn ông, đôi mắt ngấn lệ.
Sau đó bác sĩ đến làm kiểm tra cho Hoắc Minh Chu như thường lệ, Hoắc Từ hòa nhã đưa Liễu Như Hàm ra khỏi phòng điều trị để chờ.
Vừa bước ra khỏi cửa, Liễu Như Hàm nhìn cô, vẫn gầy như vậy. Hoắc Từ vốn cao gầy, lại đặc biệt gầy, bà lúc trước luôn lo lắng cho cô, giờ lại còn mang thai………
“Con nói với ba chưa?” Liễu Như Hàm không nhịn được hỏi cô.
Hoắc Từ lắc đầu: “Ba cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, con muốn chờ ba khá hơn, sẽ nói cho ba.”
Liễu Như Hàm gật đầu tán thành, lại không nhịn được mà quan sát sắc mặt của cô, cũng coi như là tốt. Chỉ là bà nhịn không được quan tâm hỏi: “Mang thai không được đại khái, hay là hai ngày này mẹ ở nhà nấu canh mang qua cho con?”
“Không cần đâu,” Hoắc Từ lập tức khước từ, vừa nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Như Hàm không được vui, cô lập tức giải thích: “Mẹ của Dịch Trạch Thành đã bảo thím giúp việc trong nhà qua giúp rồi, mẹ không cần phải vất vả như thế.”
Liễu Như Hàm có chút ngạc nhiên, nhưng liền vui mừng trở lại.
Thực ra bà vẫn chưa gặp được ba mẹ của Dịch Trạch Thành, dù sao thì Hoắc Minh Chu lúc trước ở nước ngoài, muốn hai bên ba mẹ gặp nhau, cũng phải chờ ông trở về đông đủ. Vì vậy vốn dĩ là tính chờ Hoắc Minh Chu sau khi kết thúc nhiệm vụ viện trợ y tế, hai bên mới gặp nhau.
Không ngờ ở giữa lại phát sinh chuyện thế này.
Liễu Như Hàm nghe cô nói như vậy, đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy hài lòng. Suy cho cùng là người nhà chồng tương lai coi trọng cô như thế, bà tận đáy lòng cũng coi như là yên tâm.
“Còn chuyện đám cưới, phải sớm bàn bạc, hôn lễ bọn con tính thế nào?” Liễu Như Hàm chính là sợ cô chịu uất ức, nóng lòng muốn hỏi rõ từng chuyện từng chuyện một.
Thế nhưng Hoắc Từ hôm qua mới biết mình có thai, bây giờ nói cô nghĩ đến chuyện hôn lễ, cô thực
sự cũng không có cách nào.
Vậy nên cô nhẹ nhàng nói: “Những chuyện này vẫn còn phải bàn bạc.”
Sau đó Liễu Như Hàm liền lấy trong túi ra một tấm thẻ, đưa cho cô, Hoắc Từ không nhận. Liễu Như Hàm lần này không chiều theo tính khí của cô nữa, túm lấy tay cô, lấy thẻ nhét vào lòng bàn tay.
Bà nói: “Đây là mấy năm nay mẹ để dành được, mẹ cũng chỉ có một đứa con gái là con, không cho con thì cho ai.”
Hoắc Từ bóp chặt tấm thẻ, cúi đầu nhìn qua một cái: “Con không dùng…….”
“Nào có chuyện con cái kết hôn, ba mẹ lại không cho tiền. Dịch Trạch Thành trong nhà có tiền, đó là chuyện của gia đình cậu ấy, dù sao mẹ cũng không thể không chu cấp cho con, trong này là toàn bộ tiền mà mẹ tích góp được. Căn nhà mà con đang sống bây giờ, hai người ở còn được, nếu như sau khi có con, có chật một chút, vẫn nên đi mua một căn mới.”
Hoắc Từ lần này thực sự nở nụ cười, nói thật, cô từ khi đi học đại học, sẽ không còn ngửa tay xin tiền ba mẹ nữa.
Kết quả là tới lúc kết hôn, lại phải quay về ăn bám ba mẹ.
Cô lắc đầu, liền nghĩ phải trả lại cho Liễu Như Hàm, “Con thực sự không cần thứ này.”
Nhìn thấy Liễu Như Hàm chính là không cầm lại, cô nở nụ cười, nhịn không được mà nói: “Mẹ quên mất con là ai sao? Hoắc Từ, nhiếp ảnh sư nổi tiếng nhất hiện giờ, mỗi ngày đều có người trên mạng mắng chửi con chỉ vì con chỉ biết lao đầu kiếm tiền, chẳng có tí tình yêu gì với nghệ thuật.”
Cô hiếm khi lại có thể cùng với Liễu Như Hàm nói chuyện như vậy, kết quả là cô vừa nói xong, Liễu Như Hàm có chút tức giận nói: “Bọn chúng thì hiểu cái gì, đó là bọn chúng không có mắt nhìn, không hiểu được tác phẩm của con gái mẹ.”
Hoắc Từ lần này là thực sự nở nụ cười.
Chuyện mang thai này, Hoắc Từ không cố ý giấu diếm, nhưng cũng không muốn đi nói với mọi người. Chẳng qua là từ lúc từ bệnh viện trở ra, cô vẫn ghé qua studio một chuyến.
Từ sau khi Hoắc Minh Chu bị bệnh, công việc của cô nếu có thể dời đều dời lịch cả.
Vừa hay trong studio lại có một nhiếp ảnh sư rất tốt, Hoắc Từ dứt khoát đem cậu ta tiến cử cho các tạp chí lớn. Sau khi cô trở về studio, gọi điện thoại nội bộ cho Bạch Vũ, bảo anh quay về một chuyến.
“Em hôm nay không ở bệnh viện với ba sao?” Bạch Vũ có chút khó hiểu hỏi.
Hoắc Từ lúc này mới nói: “Ba em hôm qua đã tỉnh lại rồi.”
“Thật sao, đây thực sự là quá tốt rồi,” Bạch Vũ vui mừng nói, nhìn thấy cô cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Anh lúc trước thực sự rất lo lắng cho em, giờ đúng là sau cơn mưa trời lại sáng.”
“Chẳng qua là em tạm thời vẫn không thể nhận việc được,” Hoắc Từ nói.
Bạch Vũ thấu hiểu nói: “Anh biết ba vừa mới tỉnh, em chăm sóc ông ấy nhiều hơn cũng là việc nên làm.”
“Cũng không phải nguyên nhân đều là ba,” Hoắc Từ ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười, “Em có thai rồi, bác sĩ bảo cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Bạch Vũ hai mắt như muốn rơi xuống đất.
Anh vội vàng nhìn qua bụng cô, lắp bắp nói: “Em, Em có thai rồi……..”
“Vì vậy từ hôm nay trở đi, em e rằng mình phải nghỉ ngơi một thời gian,” Hoắc Từ nói.
Bạch Vũ vội vàng gật đầu không ngừng: “Nên như thế, nên như thế.” Thế nhưng ánh mắt anh vẫn không ngừng kinh ngạc, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bụng cô.
Chờ lấy lại tinh thần, Bạch Vũ lúc này mới nói: “Em lần trước tiếp nhận phỏng vấn trên đài truyền hình, tối nay sẽ được phát sóng. Nhà sản xuất mong em có thể chia sẻ trên Weibo.”
“Không thành vấn đề.”
Thế nhưng Hoắc Từ không nghĩ tới, lần này vừa phát sóng đã xảy ra vấn đề.
Vốn dĩ tiết mục lần này là tập trung vào phỏng vấn triển lãm ảnh của cô, nhưng triển lãm lại là về bác sĩ không biên giới, khó tránh khỏi việc khiến cộng đồng mạng xôn xao.
Mãi cho đến khi một bài đăng tầm phào xuất hiện, thêm nữa bài đăng này nhanh chóng được cư dân mạng xem qua với hơn 10.000 lượt bình luận, tiêu đề rất giật gân và bắt mắt,《Tám nào* Tổ chức MSF này, rốt cuộc là một đám thiên thần áo trắng hay lũ thợ sửa chữa chiến trường》chủ bài đăng này còn chụp màn hình bài phỏng vấn của Hoắc Từ, lại còn giới thiệu hàng loạt bài báo khác về MSF, trực tiếp hướng mũi về tổ chức này, căn bản là thợ sửa chữa chiến trường, thậm chí vì để đạt được mục đích chính trị, lựa chọn người mà cứu.
Mà điểm thu hút nhất, chính là chủ bài đăng chĩa thẳng đầu mũi về phía Dịch Trạch Thành.
“Dịch Trạch Thành, thái tử của tập đoàn Minh Thịnh, lại có thể CEO không thèm làm, đi làm cái gì mà bác sĩ không biên giới, mọi người cảm thấy có thể tin được sao? Anh ta căn bản là lợi dụng thân phận này, đem lại cho dược phẩm Minh Thịnh một khoản kếch xù. Mỗi năm khoản tiền mà tổ chức MSF quyên góp được từ khắp nơi trên thế giới, khoản nào dùng để mua dược phẩm từ Minh Thịnh, nói ra lại dọa các bạn chết khiếp.”
*八一八 [Bā yī bā]: có thể hiểu là ngày 18 tháng 8 một mốc sự kiện lịch sử của Trung Quốc, tuy nhiên ngày nay, từ này được dùng trên Weibo với ý gọi mọi người tụ hội, “tám chuyện”, “buôn chuyện”,…
Đoạn này rất nhanh bị mọi người không ngừng sao chép và bình luận, không ít người còn hạ mình hỏi thăm chi tiết.
Cũng có người ngay lập tức nhập cuộc, châm biếm nói: “Tao đã sớm nói rồi, những người làm ăn kinh doanh này không kiếm lời là không làm đâu, cũng không biết ai dàn xếp cho hắn ta, bây giờ thì mẹ nó* không nhận ra nữa. Lại còn bác sĩ không biên giới, tao khinh.”
*崩妈 [Bēng mā]: câu chửi trên mạng được giới trẻ sử dụng, “mẹ nó”, “con mẹ nó”.
Nhưng vẫn có người kiên trì phản bác lại, nói rằng: “Tổ chức MSF trước nay vẫn luôn không mang theo yếu tố chính trị, chỉ vì cứu chữa bệnh nhân. Nước chúng ta cũng có những bác sĩ tham gia vào MSF, đã nói rõ căn bản tổ chức này không hề có vấn đề.”
Không ngờ bình luận này, lại bị chủ bài đăng trả lời ngay.
Hắn nói: “Đúng vậy, tổ chức MSF không có vấn đề, vậy bạn có biết Dịch Trạch Thành người này cũng không có vấn đề sao?”
“Không bằng bạn đoán xem, hắn ta vì cái gì mà lại rút hỏi MSF?”