Muốn sống tốt thì trên đầu phải có chút xanh.
Editor: Lăng
Rượu đỏ trong ly đế cao không ngừng tràn ra ngoài, mà tôi phải mất hai giây sau mới nhận ra là không thể rót tiếp được nữa, tôi bắt đầu ý thức được là tôi hơi say rồi.
Rượu đúng là thứ tốt để làm tê liệt thần kinh tạm thời, ít ra thì hiện tại tôi cũng không nhớ rõ cảm xúc của mình ở một tiếng trước đó.
Một tiếng trước, bạn gái tôi nhắn tin Wechat cho tôi, nói muốn chia tay, ngay sau đó một bạn nam khác cũng nhắn Wechat cho tôi, nội dung chỉ có ba chữ "Thật xin lỗi".
Tổng hợp lại mọi hành vi của bọn họ trong thời gian này, tổng hợp lại những lời đàm tiếu nhiều chuyện của bạn bè tôi về hành vi của bọn họ, tôi dám chắc là tôi bị đội nón xanh rồi.
Rượu không chỉ làm tê liệt cảm xúc của tôi ở một tiếng trước mà thậm chí là ngay bây giờ, tôi rút hai tờ giấy ra, rồi ngơ ngác tận một phút mới nhớ ra là tôi định dùng nó để lau bàn.
Tôi máy móc lau khô rượu đổ trên bàn rồi ném giấy vào thùng rác, tôi nửa ngồi nửa nằm lên bàn, hai tay ôm cạnh bàn tới gần ly rượu.
Dưới sự khống chế của tôi thì rượu đã ngừng chảy ra ngoài, chỉ có một chút là tràn ra khỏi vành ly, tôi mân mê miệng ly rồi rít một ngụm, nhìn mép rượu từ từ vơi dần đi.
Thật ra thì thất tình không nhất định là phải uống rượu.
Chẳng qua là đúng lúc hôm nay tiểu Mạnh tặng tôi một chai rượu vang, đúng lúc hôm nay tôi đi công tác về không muốn tới cửa hàng, đúng lúc hôm nay Trịnh Dục Tiệp nói lời chia tay với tôi.
Tất cả vừa đúng lúc tạo thành tôi của bao gờ.
Mọi người luôn thích dùng sự lộn xộn để che giấu cảm xúc thật của mình, tỉ như rõ ràng bạn rất muốn học tập thật tốt, nhưng chỉ vì bạn bè quanh bạn không thích học hành mà dẫn đến việc ngay cả học bạn cũng phải học lén lún, bị phát hiện còn phải nói đùa là vì nhàm chán nên mới xem thử.
Tỉ như bạn rất quan tâm đến một người, quan tâm đến mức nói là không đưa cô ấy về nhà nhưng vẫn lén lút đi phía sau, lúc bị phát hiện còn lấy cớ là tiện đường đi tới siêu thị gần nhà cô ấy.
Nói cho cùng thì chẳng qua chỉ là sĩ diện và xấu hổ mà thôi.
Thật ra tôi rất quan tâm Trịnh Dục Tiệp, lúc cô ta nhắn tin cho tôi thật ra tôi rất khó chịu, nhưng mà ngẫm lại cái chuyện tôi bị đội nón xanh đó thì vẫn nên không khổ sở vì cô ta thì hơn, không nên vì chuyện này khổ sở, bởi vì như vậy.......!rất mất mặt.
Cho nên tôi quyết định đem chuyện tôi uống say đổ hết lên đầu tiểu Mạnh.
Vậy nên tôi gọi điện thoại cho tiểu Mạnh.
Đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng nói vô cùng dễ nghe ngọt ngào: "Chị Hứa Thu, sao thế ạ?"
Tôi ngửa đầu ra sau, tựa đầu vào ghế sofa.
"Về sau không được phép đưa rượu cho chị nữa!" Tôi vừa nói xong thì nấc một cái: "Có nghe không!"
Tiểu Mạnh: "Hả?"
Tôi thở một hơi dài: "Không có việc gì, em làm việc đi."
Quả nhiên là tôi say rồi, tôi đang làm gì vậy...Haizzz
Không biết đã ngồi trên ghế sofa bao lâu, đột nhiên bên tai lại rất ồn ào, cãi nhau ầm ĩ đến mức cơ thể của tôi run lên.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh đó, tôi nghĩ liệu có phải là động đất không? Rồi lại nghĩ tới việc tôi vẫn còn đang say đây, nếu như có động đất thì tôi không có cách nào tỉnh táo để mà chạy trốn được? Tôi còn nghĩ tới chuyện nếu như không thoát ra được, thì bạn bè người thân của tôi có khi nào lại nghĩ là tôi vì thất tình mà nghĩ quẩn nên cố ý không chạy ra ngoài không?
Tôi nghĩ nếu là vậy thì quá thiệt thòi, quá mất thể diện nha.
Vì vậy tôi cố gắng mở mắt ra, đang cố gắng đứng dậy thì mới phát hiện hóa ra không phải động đất gì cả, mà là điện thoại di của tôi đang rung.
Tôi cầm lên nhìn thử xem, là Hiểu Lê gọi.
Ngón trỏ ấn vào chỗ nghe máy.
"Hứa Thu, mày không sao chứ?"
Tôi ngồi thẳng lại, để Hiểu Lê không biết tôi đã uống rượu rượu, nên tôi đợi giọng ổn định lại rồi mới trả lời: "Không có việc gì."
Hiểu Lê: "Mày uống nhiều lắm à?"
Tôi: "..."
Cô ấy vừa nói những lời ngày xong thì ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, chưa được một giây thì nước trên trời đã rơi xuống.
Cha tôi nói, ngày tôi sinh ra trời cũng mưa to như thế này.
Tôi tên Giản Hứa Thu, nghe thì có vẻ ổn áp đó, nhưng cẩn thận phân tích ra thì lại là:
"Bố cô họ Giản, mẹ cô họ Hứa, cô sinh vào mùa thu, đúng không?"
Đúng.
Cho dù là ai khi nhìn thấy tên của tôi, đoán ngẫu nhiên cũng có thể đoán đúng.
Trận mưa to này tựa hồ như đang vui vẻ tiễn biệt mùa hè, những loại thời tiết tạm biệt bốn mùa thế này chắc các blogger văn học nghệ thuật thích lắm, bởi vì bọn họ có thể nhân cơ hội này viết một hai câu thơ hiện đại, sau đó quảng cáo một tý rồi kiếm thêm ít đồng.
Tôi tựa đầu vào mặt bàn, lẳng lặng nhìn những hạt mưa đánh vào mặt kính của cửa số sát đất, thật ra sau trận tẩy rửa này thì đêm nay thành phố trở nên rất đẹp, những giọt mưa không ngừng rơi xuống, thông qua ánh đèn của đèn đường và các tòa nhà mà khúc xạ ra những màu sắc khác nhau, nhanh chóng tác động mãnh liệt lên thị giác của con người.
Tôi cũng cảm thấy nó rất đẹp.
Không chỉ bởi vì tôi thấy nó đẹp, mà còn bởi vì tôi có thể ở trong phòng ngắm nhìn nó, còn những người đi đường ở bên dưới chỉ có thể lo tìm chỗ trú mưa mà không ngắm nhìn được nó.
Nhưng mấy phút sau, đột nhiên tôi lại cảm thấy nó không đẹp nữa.
Mấy năm nay khí hậu hay thay đổi, không khí bị ô nhiễm nghiêm trọng, tôi bắt đầu cảm thấy nước mưa này bẩn vô cùng, nhưng mà nó lại không chút kiêng kỵ bắn vào cửa sổ nhà tôi, chắc chắn sẽ làm tôi phải tổng vệ sinh vô cùng mệt mỏi.
Có danh nhân từng nói: Để thành công, bạn phải trả giá.
(Emerson)
Ông ta nói rất đúng.
Khi tôi đang nghĩ tới việc ngày mai nên mua gạt lau kính kiểu gì thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi vừa quay đầu nhìn lại thì thấy cửa đã bị mở ra, có một người bước vào.
Người này bật công tắc, đèn phòng khách liền sáng lên.
Đột nhiên có ánh sáng làm tôi nhắm chặt hai mắt lại, mấy giây sau mới mở ra, người vừa mới vào phòng đã đứng ngay trước mặt tôi.
Nửa thân tôi đang lê lết trên sàn, ở khoảng cách này phải ngẩng đầu lên mới thấy cô ấy.
"Tuệ Tuệ." Tôi hít sâu một hơi mới có chút sức lực để hỏi: "Về rồi à?"
Em ấy "Ừm" một tiếng, bỏ chìa khóa vào trong túi, tiện tay đem túi xách đặt lên ghế sofa, ngồi xồm trước mặt tôi.
Rốt cuộc thì không cần phải ngửa cổ nhìn em nữa rồi.
Tầm mắt của em đặt lên người tôi vài giây, rồi lại nhìn lên bàn, sau đó hơi hơi nhíu