Hôm sau tỉnh lại, nhớ lại ý nghĩ của ngày hôm qua thì cảm thấy mình vô cùng nực cười.
Nhất định là do cái ngày lễ tình nhân này làm mờ mắt tôi rồi.
Chỉ cần đổi phương hướng, nếu như là tôi tặng mẹ tôi hoa, dây chuyền rồi vòng tay, thậm chí là mua nhà mua xe cho bà thì cũng không phải là vấn đề lớn gì.
Ý nghĩ tự mình đa tình này lập tức làm tôi nhớ lại người bạn mà tôi quen mấy năm trước.
Người bạn này, tôi cũng không nhớ rõ tên cô ấy lắm, nhưng đã kể câu chuyện cũ này thì tôi nên đặt một biệt danh cho cô ấy ha, đa tình nữ đi.
Tôi và đa tình nữ chỉ có duyên gặp mặt một lần, duyên phận này gặp nhau này là ở trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn, lúc ấy thọ tinh [1] thuê một quán rượu, vô cùng hào phóng mời chúng tôi đi qua uống rượu nói chuyện phiếm chơi game.
[1]: Người có sinh nhật..
truyện ngôn tình
Chơi được phân nửa thì thọ tinh vì mót quá mà rời sân, mà đúng lúc cậu ta vừa rời sân thì chúng tôi lại cần vào điện thoại cậu ta để nhận tin nhắn liên kết, vì vậy một người bạn của thọ tinh đã cầm điện thoại thọ tinh từ trên giường lên, nhưng lại vì mật khẩu trên điện thoại mà lâm vào thế khó.
Cậu ta thử điền ngày sinh của thọ tinh thì thất bại, tự hỏi: "Mật mã là gì ta?"
Vị đa tình nữ vốn đang ngồi ở nơi hẻo lánh đột nhiên nói: "Cậu thử 0413 thử xem."
Cô ấy vừa dứt lời thì cả phòng liền trở nên yên tĩnh, các bạn cùng lớp đều đồ dồn ánh mắt về phía đa tình nữ, trên mặt của mỗi người ai cùng lộ rõ vẻ vui mừng, phấn khích và "Có chuyện".
Có người bạn không nhịn được tò mò liền hỏi: "0413 là?"
Đa tình nữ thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Sinh nhật của mình."
Tôi cá chắc toàn bộ những người có mặt ở đó kể cả tôi, nhất định đều không ngừng gào thét ở trong lòng.
Vì vậy ở dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, bạn của thọ tinh nhập lần lượt từng số lên màn hình, "0, 4, 1, 3".
Khi số cuối cùng vừa được nhập, mọi người đều tập nhìn vào giao diện màn hình.
"Mật khẩu sai rồi." Người bạn đó đột nhiên hô lên.
Câu này vừa đúng lúc thọ tinh bước ra, mà khi cậu ta vừa vào phòng thì hiển nhiên bị ánh mắt đổ dồn về phía này của mọi người làm cho kinh ngạc, lui một bước nhỏ, hỏi: "Sao ấy?"
Đại diện cho quần chúng trực tiếp hỏi: "Cậu biết 0413 là gì không?"
Thọ tinh: "Cái gì?"
Cả bọn cười phá lên.
Chuyện này nói cho bạn biết, người sinh ra thì không nên quá tự luyến, đừng có vì người khác đối xử nhiệt tình với bạn, nói thêm vài câu với bạn, tiếp xúc với bạn nhiều hơn một chút thì liền cho rằng đối phương có ý với bạn, có khi người ta khen bạn chỉ là vì muốn bạn đăng ký thẻ tín dụng thôi.
Sau khi rời giường thì tôi mở cửa sổ, vốn tính để cho gian phòng âm u này cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, nhưng tiếc là ánh mặt trởi ấm áp tới nỗi doạn tôi sợ hãi mà đóng cửa sổ lại luôn.
Sáng nay Lục Tuệ không có ở nhà, nói là đi ra ngoài gặp mấy người bạn, nhắn với tôi là không cần để cơm cho em.
Tôi nhắn OK, tiếp tục đánh răng.
Mấy phút sau, điện thoại vang lên, là mẹ tôi.
Hôm qua sau khi nói vài câu với bà ấy về chuyện muốn mở cửa hàng mới, tôi liền biết chắc chắn bà sẽ đáp lễ mà.
Mấy năm này, trừ việc công khai lúc trước ra thì ở trước mặt mẹ tôi, tôi toàn là "tốt khoe xấu che", công việc cùng sinh hoạt luôn chờ ổn định rồi mới bắt đầu chuẩn bị báo cáo với bà.
Bà đã vì tôi mà lo lắng hơn hai mươi năm, tôi không hi vọng tôi đã ra ngoài xã hội rồi mà bà vẫn phải lo lắng cho tôi.
Hơn nữa mẹ tôi đặc biệt thích lo lắng cho tôi, tôi đã nói rõ với bà là sau khi tốt nghiệp đã tìm được việc làm ở một công ty, nhưng bà vẫn vẫn sẽ lo lắng đến những người xung quanh tôi.
Khi tôi nói với bà sau khi từ chức thì tôi đã tìm được việc khác rồi, nhưng bà vẫn lo lắng không biết cuộc sống của tôi có túng quẫn hay không.
Mà sau khi Tây Phong Thoại kinh doanh ổn định, bà mới từ miệng tôi biết được chuyện đó, mắng tôi ròng rã hơn mười phút, nói tôi không nên lừa bà, bà cứ nghĩ là nửa năm qua tôi vẫn sống rất tốt đấy.
"Con sống rất tốt mà." Khi đó tôi đã nói thế.
Mẹ tôi rơm rớm nước mắt, mắng tôi ngay tại chỗ: "Mày sống có tốt hay không sao mẹ không biết được, con bé này, áp lực lớn lắm đúng không, sao lại nói không nói cho bố mẹ biết?"
Tôi an ủi: "Bây giờ không phải là tốt lắm sao, đừng khóc nha."
Vì vậy tôi liền nói doanh thu tháng trước cho bà biết, làm bà giật mình đến mức cười ra tiếng.
Quả nhiên, lần này mẹ tôi cũng nói dông dài y vậy, tôi vừa nhận điện thoại còn chưa kịp gọi tiếng mẹ thì bà ở đầu kia đã bắt đầu mở miệng.
Mẹ tôi: "Sao con thuê chỗ khác vậy? Một tháng bao nhiêu tiền? Có đủ tiền hay không? Có cần mẹ qua phụ giúp gì không? Một mình con ổn chứ? Nay nắng gắt có mệt không?..."
Tôi cứ: Dạ dạ dạ đúng đúng tốt tốt được được rồi cứ có hoặc không.
Thực tế thì mẹ tôi không hề biết những tủi thân cực khổ hay phiền não của tôi trong suốt những năm tự lực phấn đầu này.
Trong mắt bà, Giản Hứa Thu là người rất sáng sủa rất lạc quan, thuật buồm xuôi gió không hề có cản trở, là một người trưởng thành có xe có nhà có cửa hàng đó nha.
Ủa, nghe thế thì trông tôi cũng ưu tú quá đấy chứ.
Lúc trước tôi luôn không hiểu tại sao những người trẻ tuổi bước chân vào xã hội kia, vì sao mỗi lần về nhà đều muốn nở mày nở mặt, cho dù không phải nở mày nở mặt, thì cũng phải giả vờ nở mày nở mặt.
Bây giờ tôi đã trở thành những người đó, dần dần hơi hiểu ra.
Sau khi cúp điện thoại của mẹ, tôi vừa để điện thoại di động xuống thì màn hình hiển thị Hiểu Lê đã gửi cho tôi tận 30 tin
Ra khỏi phòng, vừa mở Wechat của cô ấy vừa hâm sữa bò, quả nhiên, nhiều tin nhắn như vậy thì chỉ có là Tiểu Hòa Hòa của cô ấy thôi nha.
Hiểu Lê: Tiểu Hòa Hòa cập nhật về người cô ấy thích rồi đó.
Hiểu Lê: 【 hình ảnh 】
Hiểu Lê: 【 hình ảnh 】
Toàn bộ ảnh đều là ảnh chụp màn hình của Tiểu Hòa Hòa, tôi quấn chăn rồi dùng thìa khuấy sữa, cũng mở những tấm hình đó ra xem.
Tiểu Hòa Hòa:
Hơi gấp.
Tiểu Hòa Hòa:
Quá gấp.
Tiểu Hòa Hòa:
Quá gấp quá gấp.
Tiểu Hòa Hòa:
Gấp.
Tiểu Hòa Hòa:
Không vội."
Liên tục mấy lần gấp, thời gian gửi trước sau không quá 5 phút, như là sợ tôi không nhận ra được sự gấp gáp này.
Vậy nên tôi hỏi: Cô ấy gấp cái gì?
Hiểu Lê: Không biết, có thể là vì theo đuổi nên lo lắng.
Hiểu Lê: Tức, đối phương là thần tiên hay gì! Còn chưa chịu đồng ý với Hòa của tao vậy!
Hiểu Lê: Tao nóng ruột giùm đó!
Tôi bật cười, nhắn lại: Đúng rồi, cô gái mà Hòa của mày thích có cong không?
Tôi: Thẳng thì không dễ theo đuổi đâu.
Hiểu Lê: Không biết, aizz.
Hiểu Lê: Mấy hôm nay tao toàn vào trong nhóm để tìm hiểu.
Hiểu Lê có vẻ là rất thích