Tôi đoán không sai mà, quả nhiên là mẹ tôi nói chuyện ca hát với Lục Tuệ.
Hai nhà chuyên môn nói chuyện với nhau thì tôi đương nhiên là không chen vào được rồi.
Chỉ có thể ôm hoa quả ngồi một bên dự thính, thi thoảng họ còn bật ra một hai từ tôi nghe mà không hiểu, cuối cùng, mẹ tôi bảo Lục Tuệ hát hai câu cho bà nghe.
Mẹ tôi ấy à, vốn là người biết ăn nói, một khi liên quan đến việc hệ ca hát thì lại càng ghê gớm, gần như là có gì trong ruột là nói hết.
Lúc tôi còn nhỏ thì mẹ tôi có đưa mấy học sinh về nhà, cảnh tượng của bọn học lúc này khiến tôi như được quay ngược thời gian.
Lục Tuệ hát xong, mẹ tôi gật gật đầu, tò mò hỏi: "Con có từng đặc biệt luyện tập qua chưa?"
Lục Tuệ lắc đầu: "Dạ không."
Mẹ tôi vô cùng tán thưởng vỗ vào vai em: "Dì rất thích giọng hát của con." Bà nói xong còn chỉ về phía tôi: "Không như Hứa Thu, không có chút thiên phú nào ở lĩnh vực này hết."
Lục Tuệ thấp giọng cười ra tiếng: "Nhưng những phương diện khác thì chị ấy rất giỏi mà."
Mẹ tôi ghét bỏ nói: "Tốt gì mà tốt, khi còn bé thì thành tích kém, lớn rồi thì vẫn ham chơi, đã 30 tuổi rồi mà hệt như con nít."
Lục Tuệ đáp lại: "Đây không phải rất tốt." Em quay đầu nhìn tôi, lời kế tiếp như là nói với tôi: "Trong mắt dì thì như con nít, nhưng trước mặt người ngoài thì rất có trách nhiệm nha."
Mẹ tôi còn muốn phê bình tôi nhưng lại bị tôi cắt ngang: "Hai người xong chưa? Xong rồi đi ăn cơm đi, con đói rồi."
Sau bữa cơm chiều thì tôi giữ mẹ tôi lại, trước khi ngủ thì tôi nhìn về phía Lục Tuệ, em vô cùng khôn khéo mà về phòng mình.
Mỗi lần mẹ tôi tới thì đều ngủ với tôi, lần này cũng không thể là ngoại lệ.
Bà đi ngủ sớm, nên tối nay tối cũng tắm rửa rồi lên giường sớm, chưa được mười giờ thì bà đã tắt đèn rồi.
Điện thoại của tôi trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng ngủ, bà càm ràm tôi vài câu nói là không nên nằm chơi điện thoại, đột nhiên bà lại hỏi: "Con và Lục Tuệ ngủ riêng sao?"
Tôi nói: "Dạ đúng."
Bà ồ lên, lại hỏi: "Hai đứa có ngủ chung chưa?"
Tôi đáp: "Lúc về nhà không phải là đã ngủ chung sao."
Mẹ tôi như là nhớ lại rồi ồ lên: "Ừ ha."
Tôi chỉnh màn hình tối xuống, rồi trả lời tin nhắn Wechat của mấy người bạn, nghe mẹ tôi lại hỏi: "Mẹ ấy, trước đó mẹ có tìm hiểu về con gái, cái chuyện giữa hai đứa con gái ấy."
Tôi kinh ngạc, đặt điện thoại lên bụng, phòng ngủ lập tức tối xuống.
Tôi hỏi: Mẹ tìm hiểu ở đâu?
Bà nói: "Điện thoại, tra trên mạng."
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Không có việc gì mà mẹ tra vấn đề đó làm gì?"
Bà không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại: "Hai đứa con..."
Tôi vừa nghe thì đã biết bà muốn hỏi gì, lập tức xen vào: "Hai đứa con chưa làm gì hết."
Mẹ tôi lại ồ lên, sau đó lại thở dài, tiếng thở dài này nghe như có ý yên tâm.
Bà lại hỏi: "Hai đứa quen nhau hồi nào?"
Tôi nghĩ nghĩ: "Không lâu lắm, khoảng hai tuần trước."
Mẹ tôi còn nói: "Không phải trước đó con nói sang năm mẹ con bé sẽ về sao? Đến lúc đó hai đứa làm sao bây giờ?"
Tôi tắt điện thoại đặt sang một bên: "Không biết."
Mẹ tôi thở dài: "Con và mẹ thì biết rõ, con thẳng thắng với mẹ thì mẹ cũng hiểu rõ ý con, nhưng còn Tuệ Tuệ? Con và con bé ở chung lâu như vậy nhưng thật sự hiểu rõ nó sao? Ở cái tuổi của con bé thì tư tưởng thay đổi rất nhiều, khi yêu con thì sẵn sàng làm tất cả cho con, nhưng không thương không yêu thì chẳng là gì.
Bây giờ hai đứa nghĩ kỹ lại xem, lỡ như sau này xảy ra chuyện gì..."
Mẹ tôi nói đến chỗ này thì dừng một chút, xoa nhẹ đầu tôi: "Con đã 30 rồi, không phải chuyện nào cũng có thể đùa giỡn.
Mẹ hi vọng là con sẽ tìm được người thích hợp, có thể mãi ở cạnh con."
"Nói lời này chắc con không thích nghe." Mẹ tôi thả tay xuống rồi tiếp tục: "Đồng tính luyến ái dù sao cũng phải là chủ đạo, nó không có giấy đăng ký kết hôn để mà bảo đảm, sự thiếu chắc chắn quá lớn, tương lai cái gì cũng có thể phát sinh."
Bà cười nhạt: "Đương nhiên, mẹ không nói Tuệ Tuệ.
Nhưng mà có vài chuyện tiềm ẩn thì tự con phải suy nghĩ thật kỹ, đừng để đầu óc mới động mà cơ thể đã động theo."
Tôi ừ một tiếng: "Dạ rồi."
Lời của mẹ tôi như là một chậu nước lạnh trực tiếp dập tắt tình cảm mãnh liệt của tôi trong vài tuần qua.
Căn phòng yên tĩnh không lâu thì bà liền ngủ mất.
Tôi vén chăn lên rón rén lấy cái ly không rồi đi ra, lúc đi tới phòng bếp thì tôi nghe có tiếng động chỗ ghế sofa trong phòng khách, mới phát hiện là Lục Tuệ đang ngồi ở bên kia.
Tôi qua qua đó, em thấy tiếng động bên tôi liền hơi nghiêng qua, trong đêm tối mở to đôi mắt to nhìn tôi.
Tôi hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Em nói: "Chờ chị ra."
Tôi bật cười: "Nếu chị không ra thì sao?"
Nàng nói: "Chờ đến 12 giờ, chị mà không ra thì em lại về ngủ."
Tôi đi qua, nhẹ nhàng đặt ly nước trên bàn, xoa xoa đầu em rồi ôm em vào lòng, em rút tay khỏi người tôi rồi khoác lên vai tôi.
Chúng tôi nhìn nhau mấy giây, ngầm hiểu mà hôn nhau.
Hôn kịch liệt quên hết tấc cả, không biết từ lúc nào mà tôi đã cởi dép lê ra, cũng không biết từ lúc nào đã đặt em ở dưới thân tôi.
Có lẽ bị mẹ tôi ảnh hưởng nên tôi đã thực hiện nụ hôn này rất rực lửa.
Mùi sữa tắm trên người Lục Tuệ rất quen thuộc, tôi thuận miệng hôn lên bờ vai của em, xúc động muốn đưa tay vào vạt áo của em, nhưng cuối cùng vẫn là cưỡng ép bản thân không làm vậy.
Tình yêu tôi dành cho em được tích lũy từng chút một, cho tới bây giờ tôi mới phát hiện tình yêu tôi dành cho em đã vượt qua sự tưởng tượng của tôi.
Những lời mà mẹ tôi vừa mới nói, đoạn ám chỉ sau này Lục Tuệ sẽ rời bỏ tôi khiến tôi hoảng sợ tới mức không thể chấp nhận được.
Lục Tuệ cũng đáp lại tôi rất nồng nhiệt, lúc tôi tỉ mỉ liếm cổ em thì có thể cảm nhận hay tay em luồn vào tóc tôi, khi thì mạnh khi thì lỏng.
Tôi bắt đầu trầm mê cảm xúc của tôi, cũng bắt đầu trầm mê em vì tôi mà