William ngồi trong xe, đột nhiên nghĩ tới gì đó lại nhếch môi mỉm cười.
Mở ngăn tủ trong xe ra, hắn rút chiếc khăn tay nhỏ đưa lên mũi.
Mùi hoa lài thoang thoảng, thơm đến nỗi khiến hắn mê muội.
Đây là khăn tay của Tô Thế Hoan.
Ngày đó lần đầu gặp nhau, hắn đang từ công ty đi ra xe thì đột nhiên chảy máu cam, cậu từ đâu vội chạy tới, còn nhanh hơn cả thư ký của hắn đưa ra chiếc khăn này.
Về tới nhà, cất xe vào gara, William cho chiếc khăn tay vào túi hắn vui vẻ mở cửa bước vào nhà.
Bên trong nhà vẫn còn có mùi thức ăn, hắn cảm thấy quái lạ, trễ như vậy cậu còn nấu ăn sao? Nhà bếp cũng không có mở đèn.
Sofa không có bóng hình quen thuộc nằm trên đó, toàn bộ đều im lặng.
Cậu bé của hắn có lẽ đã sinh khí thật rồi nên đêm nay mới không đợi hắn nữa.
William nghĩ tới gương mặt giận dỗi đáng yêu của Tô Thế Hoan lại nhịn không được bật cười khẽ lắc đầu.
Hắn cởi áo khoác để trên sofa, chầm chậm bước lên phòng.
Cánh cửa phòng hắn cũng từ từ mở ra, bất quá hình ảnh trong trí tưởng tượng của hắn đều không có xuất hiện.
Cậu đi đâu rồi? Ở bếp không có, ở phòng khách không có, vậy là ở đâu?
Mùi thức ăn? Có lẽ cậu chỉ quanh quẩn ở đó.
Nhớ có một lần lúc mới chuyển tới, khi hắn về nhà lúc nửa đêm thì thấy Tô Thế Hoan ngồi một góc ở phòng bếp khóc nức nở, đèn cũng không thèm bật vì vừa nghe tin cha mình bị bệnh nặng.
Hắn chau mày mất bình tĩnh đi xuống phòng bếp, một chiếc ghế ở bàn găn hơi nhích ra, còn lại toàn bộ đều ngay ngắn gọn gàng.
William đưa tay mở đèn, hắn quan sát chung quanh, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa tủ lạnh, nơi đó có một mảnh giấy tiện lợi màu vàng nhạt, bên trên có dòng chữ viết vội
"Em có làm thức ăn, để trong ngăn tủ!"
Cậu ghi như vậy là ý gì? William chau mày đem điện thoại ra gọi cho Tô Thế Hoan...!
Bên ngoài trời gió rất lớn, cơn bão lớn đã mấy ngày rồi còn chưa tan hết.
Tiết trời se lạnh, Tô Thế Hoan ngồi ở phi trường chờ đợi tới chuyến bay của mình, cậu liên tục thổi hơi ấm vào giữa hai tay rồi ma sát lại với nhau.
Chiếc mũi nhỏ đã bị nhiễm đỏ, thở ra khói.
Cậu nhìn lên bảng điện tử hiện lịch trình, sắp tới giờ rồi.
Điện thoại trong túi vang lên, cậu phát hiện mình quá sơ hở, còn chưa tắt di động.
Nhìn cái tên quen thuộc chớp nháy trên màn hình, Tô Thế Hoan chết trân, toàn thân cứng đờ sống lưng lạnh ngắt.
Cuối cùng cậu nuốt xuống một ngụm nước bọt, lấy hết dũng khí nhấn nút tắt điện thoại.
Lập tức hắn gọi thêm lần nữa, cậu hoảng sợ tháo pin ra khỏi điện thoại.
Giọng của nhân viên thông báo từ loa vọng ra như cứu thoát cậu khỏi mớ hỗn độn.
Tô Thế Hoan thở dài xách vali nhỏ đi tới xe di chuyển hành khách đến