Từ sau hôm đó, mỗi ngày William đều viện cớ tới công ty Tô Thế Hoan, không ngừng làm ra những cử chỉ mờ ám, hắn không nói ra nhưng ai cũng biết mối quan hệ của họ không hề bình thường.
Riêng về Diệp Thụy Tuyên, là anh không biết hay giả vờ không biết, vẫn như mọi khi đối cậu ôn nhu mỉm cười.
Hôm nay đặc biệt, William không có ghé qua, Tô Thế Hoan vừa vui vừa buồn, cậu vui vì không có hắn ở đây làm phiền, buồn vì trong lòng cứ có một khoảng trống vô cùng khó chịu.
Lúc chiều tan tầm, theo đúng lịch hẹn, Diệp Thụy Tịch đưa Tô Thế Hoan về nhà, sẵn tiện ghé vào thăm Tô Vi Quyền.
Vừa bước vào nhà đã thấy ông tủm tỉm cười.
Cậu cũng đột nhiên cũng cảm thấy vui vẻ "Cha, hôm nay tâm trạng của cha rất tốt phải không!"
Ông đung đưa ghế tựa gật đầu "Ân, đúng vậy, hôm nay..."
Diệp Thụy Tịch đi đỗ xe xong đẩy cửa bước vào, nhìn thấy ông liền cúi đầu lễ phép "Cháu chào bác ạ!"
Ông lại gật đầu "Ừm, chào cháu, Tiểu Tịch!"
Lý do làm ông vui vẻ ông còn chưa nói, lần này hỏi lại, ông lắc đầu im lặng, đứng dậy đi lấy thuốc uống.
Người già sức khỏe không tốt thường ngủ rất ít, Tô Vi Quyền cũng vậy, trời vừa ập tối ông đã xốc chăn lên giường ngủ.
Tô Thế Hoan đối với việc cha mình đã phần nào an tâm.
Trễ như vậy, cậu còn chưa ăn tối, muốn tiễn Diệp Thụy Tịch một đoạn rồi mới rẽ sang chợ mua thức ăn.
Thấy cậu có ý định ăn tối, Diệp Thụy Tịch đã ngỏ lời trước "Cậu có muốn cùng tôi đi ăn tối không?"
Tô Thế Hoan suy nghĩ một lát rồi mỉm cười gật đầu "Cũng được, nhưng mà bây giờ là cuối tháng, tiền tiêu vặt không còn nhiều nữa.
Tôi chỉ có thể đi ăn ở tiệm mì nhỏ đầu đường, cậu có thể ăn ở đó không?"
Anh bật cười xoa xoa đầu cậu "Aiz, có tôi đây rồi, cậu còn lo chuyện tiền bạc nữa sao!"
Cậu chau mày dùng huých vào hông anh một cái nhẹ giả vờ giận dữ "Xem tôi là người của cậu mà bao dưỡng sao!"
Diệp Thụy Tịch bỗng trở nên nghiêm túc, hai tay giữ lấy đầu cậu, bắt cậu đối diện với mình.
Hai gương mặt sát lại gần nhau "Ưm, đừng sinh khí! Tôi chỉ là muốn chăm sóc cho cậu thôi mà!"
Lời nói đầy ẩn ý này là gì? Cậu không dám thở mạnh, quan sát biểu tình trên mặt anh, một lời cũng không dám nói.
Anh cười đến híp mắt, nhắm lấy môi cậu mà hôn, cái hôn nhẹ nhàng mang hương vị bạc hà thoang thoảng.
Tô Thế Hoan ngượng đến đỏ mặt, vội đẩy anh ra, quay đi nơi khác "Tôi đột nhiên nhớ ra có chuyện cần làm, cậu về trước đi!" nói xong liền xoay người chạy đi vào trong hẻm nhỏ.
Diệp Thụy Tịch nhanh chóng giữ lại được cánh tay gầy mỏng manh của cậu, kéo cậu lại ôm chặt vào lòng, giọng điệu trầm lắng, từng hơi thở phả nhẹ bên tai cậu "Đừng cự tuyệt tôi.
Đến bây giờ cậu vẫn không thể hiểu được lòng tôi sao? Tiểu Hoan..."
Hai tiếng Tiểu Hoan làm tim cậu