William nhìn vào màn ảnh máy tính, camera thu được hình ảnh Tô Thế Hoan ra ngoài, hắn cũng không muốn quản.
Bất quá thiết bị định vị vang lên tin báo, nơi cậu đang đến là quán bar lạ lẫm hắn chưa từng biết tới.
Khẽ chau mày, William híp mắt nguy hiểm suy nghĩ gì đó, ngồi yên bất động thật lâu thở dài một hơi, áp lực công việc từ trước tới nay chưa từng làm hắn bị nhiều áp lực tới vậy.
Đã nói rằng sẽ không tổn thương cậu nhưng lần này hắn không cho phép bản thân bỏ qua.
Xe dừng lại ở trước cửa quán bar nhỏ, William không nói lời nào băng lãnh tiến thẳng vào trong.
Một cỗ áp lực đè nặng nơi đây, đám người tách ra mở đường cho hắn bước vào.
Tiến thêm vài bước quan sát, may mắn hắn bắt gặp thân ảnh quen thuộc đang được nam nhân khác dìu vào trong gian phòng nhỏ.
Im lặng nắm lấy cổ áo gã kia, hắn nện vài đấm lên mặt gã rồi kéo cậu vào lòng bỏ đi.
Ngồi trong xe, cả hai im lặng, Tô Thế Hoan cũng không hẳn say đến mất đi lý trí, cậu vẫn biết được hắn đang tức giận đến mức nào chỉ là giả vờ làm ngơ quay mặt đi nơi khác.
Đêm càng ngày càng tiến gần hơn, bầu trời màu tím ngắt đáng sợ, gió lớn đến nỗi bên ngoài cửa kính xe hai hàng cây ven khu nhà cao cấp thường ngày vững chắc đứng dưới nắng hiện tại cũng chao đảo theo cơn gió lốc vừa cuốn qua.
Cậu đột nhiên phì cười thầm nghĩ, bão lại tới sao? Khi nào mới dừng lại đây? Cậu đã lạnh đến muốn đóng băng rồi.
Sợ hãi? Ân, không còn nữa.
Đau lòng, còn một chút nhưng chẳng sao cả, người ta không nghĩ cho mình cũng không còn cách nào khác.
Im lặng chịu đựng chính là cách mà cậu muốn dùng để đối mặt với hắn.
Về tới nhà, William mạnh bạo mở cửa.
"Rầm" một tiếng, cánh cửa va mạnh vào tường, căn nhà trống trải lập tức vang vọng lại thanh âm kia.
Nếu phải nói ra trên đời này cậu sợ nhất thứ gì, có lẽ chính là quãng thời gian này, thống khổ dằn vặt sống không bằng chết.
Đang đứng ngây người ở thềm nhà, Tô Thế Hoan đã bị William mạnh bạo đè lên tường, cái hôn của hắn mang theo cuồng bạo phẫn nộ.
Một giây sau đó cậu gần như nhìn thấy được ngọn lửa tức giận đang dần cháy lớn hơn trong mắt hắn.
Theo thói quen thở dốc một lượt, Tô Thế Hoan bị rượu làm cho đầu choáng váng, chỉ có thể nghe theo điều khiển của hắn.
William cầm thật chặt cổ tay cậu kéo tới kho rượu, tùy tiện lấy một chai, tiếp theo sau đó là lôi cậu về phòng, cậu vùng vẫy thoát khỏi hắn vô tình té ngã xuống sàn.
Hắn im lặng mất mấy giây nhìn chăm chăm vào cậu.
Một lúc sau, Tô Thế Hoan cảm nhận được đỉnh đầu truyền đến một trận đau nhói, không ngờ tới hắn lại nắm tóc cậu kéo đi.
Thẫn thờ đi theo hắn lên tới phòng ngủ ở lầu hai hành lang phía bên phải chiếu tới ánh đèn đường từ bên ngoài.
Loại ánh sáng kia mờ nhạt như vậy có thể chiếu sáng cả một góc nhà đang chìm trong bóng tối, vậy chút cảm giác còn sót lại này có thể cứu vãn tình yêu của cậu không?
"Đừng ngẩn người ra nữa, có phải em đang nghĩ tới gã ta!" tròng mắt William đỏ ngầu, cố ý ôm lấy cậu thật chặt.
Toàn thân Tô Thế Hoan mềm nhũn trên người hắn, cậu bảo toàn im lặng, lệ lưng tròng chực chờ rơi xuống,