"...!Em lỡ nói rằng em rất bao dung
Có thể đứng yên chỉ để nhìn anh hạnh phúc
Nhưng em quên nói rằng
Đố kỵ ủy khuất của em đều giấu trong lòng
Em đã quên cho anh biết
Rằng chúng ta đã từng rất hạnh phúc..."
Lại một lần nữa màn đêm bao phủ, tivi ở phòng khách mấy hôm nay chưa hề tắt qua một phút giây nào.
Chỉ là William rời khỏi nhà, Tô Thế Hoan cậu ở một mình đột nhiên cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Cô đơn tịch mịch, bên tai không có âm thanh nào khiến cậu cực kỳ hoang mang, đành chọn cách mở TV kênh thiếu nhi, bởi lẽ nó ồn ào và huyên náo.
Quan sát đồng hồ một lượt, 2h sáng.
Cậu muốn gọi cho William nhưng so với trước kia cậu hiện tại an phận hơn nhiều, không muốn làm cho một người đang vướng trong mớ phiền phức lại càng phiền phức hơn.
Thở dài một hơi, Tô Thế Hoan cuộn mình trên sofa, kéo chăn đắp lên kín người chỉ chừa mỗi đầu.
Cậu không dám ngủ, vì sợ hắn sẽ về rồi vội đi, muốn gặp hắn xem ra cũng thực khó khăn.
Đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ sau mấy ngày trời không chợp mắt, âm thanh trên TV lập tức vang lên đánh thức cậu.
Tô Thế Hoan mở mắt, nhìn vào góc màn hình, nơi hiển thị ngày giờ kia chầm chậm biến đổi từng con số "3:27:06 AM"
Trễ như vậy rồi sao, cậu tự đối mình mỉm cười một cái, ngồi dậy khỏi sofa đi vào nhà bếp.
Đột nhiên, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, toàn thân cậu ngã nhào xuống đất, sau đó bất cứ phản ứng nào cũng không có.
Trong hôn mê, Tô Thế Hoan cảm nhận được rất lâu sau đó có người tới nhấc bổng mình lên, bất quá thanh âm nào cũng không hề có.
Nằm ở nơi êm ái nào đó ngủ một giấc, cậu khẽ mở mắt, nhìn thấy William đang nắm lấy tay mình, gục đầu xuống ngủ gật.
Cậu không muốn làm hắn tỉnh giấc, cũng không nỡ nhìn hắn ngủ như vậy, nhẹ rút tay lại, cậu thở cũng không dám thở mạnh, nhưng làm sao hắn lại có thể không phát hiện ra được chứ.
"Em cảm thấy thế nào rồi?" hắn vừa tỉnh giấc lập tức nhìn cậu nở nụ cười, ân cần hỏi han.
Tô Thế Hoan cũng yếu ớt cười, khẽ gật đầu "Em ổn!"
"Em tại sao lại để mình mệt mỏi quá độ như vậy?!"
"Làm sao anh biết!"
"Bác sĩ riêng của anh có tới xem qua cho em, ông ấy nói..." đột nhiên hắn ngừng lại
Cậu tò mò chau mày hỏi "Nói thế nào?"
William mỉm cười lắc đầu "Không sao cả, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi!"
Hắn đứng dậy muốn rời đi, lúc gần ra tới cửa, cậu mới rút hết can đảm gọi lại "William..."
Willian khựng lại một lúc rồi nhìn cậu ý hỏi còn có chuyện gì.
"Em biết là không nên nhưng...!em muốn hỏi mấy ngày qua anh..."
Trong phút chốc cả hai đều im lặng rơi vào khoảng không gian cực kỳ gượng gạo khó xử.
Tô Thế Hoan cúi thấp đầu, đôi vai run run bật lên tiếng cười lớn "Ân, không cần nữa, anh cứ đi làm việc của mình đi!"
William đồng ý, không nói thêm câu nào trực tiếp đóng cửa đi ra ngoài.
Hắn mấy hôm nay mặc dù ra ngoài xử lý công việc nhưng khắc khắc lại muốn quay về nhà với cậu.
Đáng tiếc gia tộc Levi