William Levi tức tối đẩy cửa bước vào nhà khiến Tô Thế Hoan đang cuộn mình hiu hiu ngủ trên sofa không hiểu gì mơ màng mở mắt.
"Tại sao không nói chuyện Kathy gọi tới đây?"
Cậu lập tức bừng tỉnh đại ngộ, tại sao mình lại quên cơ chứ, nhìn biểu tình này của hắn có vẻ như chuyện rất nghiêm trọng.
Căng thẳng nuốt nước bọt, cậu tròn mắt nhìn hắn "E...Em...Em...Em..."
"Đừng giả vờ vô tội nữa! Trả lời xem tại sao không báo tôi biết!" hắn hậm hực khoanh tay nghiêm nghị nhìn cậu.
Tới đây cậu quyết định không nói nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu nghe hắn trách móc, vì nếu có giải thích hắn cơ bản cũng sẽ không tin càng thêm chán ghét.
Rồi hắn cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng của hắn, toàn bộ những điều xấu xa nhất tốt hơn hết đều đem đổ lên cậu là ổn rồi.
Hắn suy nghĩ đơn giản, là do cậu ghen với Kathy nên mới không nói cho hắn biết "Đó là em gái tôi, cậu ghen cái gì chứ!"
"Xin lỗi..." Cậu thậm chí không buồn chối bỏ, cứ như vậy trực tiếp xin lỗi.
Hắn vốn còn muốn nói nữa nhưng không hiểu sao vừa nghe thấy lời xin lỗi của Tô Thế Hoan trong tim liền nhói lên một cái, ngôn từ ứ nghẹn trong cổ họng không thể thốt ra thành lời.
Vươn cánh tay muốn ôm lấy cậu vào lòng nhưng lý trí của hắn nhanh hơn một bước lên tiếng cảnh báo Đừng để vẻ bề ngoài của cậu ta đánh lừa!
Nắm chặt tay thành quyền, William im lặng bước lên phòng.
Tô Thế Hoan tự vòng tay ôm lấy mình, sự lạnh lẽo này cậu đã tốn biết bao công sức vẫn không thể chạy thoát được, nhìn lên kim đồng hồ đang chậm chạp xoay vòng, cậu thở dài quay lại sofa nằm xuống lăn qua lăn lại mệt mỏi nhấn chìm nhưng không thể nào chợp mắt được.
Thật lâu sau đó, mi mắt cứ như vậy khép lại, cậu vô tri vô giác chìm vào giấc ngủ.
Thấy đã quá nửa đêm nhưng cậu vẫn chưa về phòng, William chau mày đứng dậy khỏi giường mở cửa xuống tầng trệt xem qua, nhìn thấy thân ảnh nhỏ đang co ro vì lạnh trên sofa, tim hắn thắt lại.
Khẽ lắc đầu ôm cậu đưa về phòng.
Ngửi được mùi hương trên cơ thể hắn, loại mùi hương đặc trưng nam tính, Tô Thế Hoan theo bản năng dụi dụi đầu vào lồng ngực ấm áp kia.
William cảm nhận được cậu nhóc của mình đang dần cứng lên, hắn thầm trách mình Aish! Quá khẩn trương rồi, chết tiệt cái tên háo sắc này!.
Trán đã đổ đầy mồ hôi nhưng hắn vẫn kiên trì đi từ từ từng bước vì sợ làm cậu giật mình thức giấc.
Đem tiểu thiên sứ đặt lên đệm, hắn thở phào đưa tay giúp cậu kéo chăn rồi cũng chui vào chăn, vodng tay qua ôm Tô Thế Hoan vào lòng ngủ một giấc đến sáng.
Đây là lần thứ hai hắn còn nằm lại bên cạnh cậu đến tận sáng từ sau khi Tô Thế Hoan bước chân vào ngôi nhà này.
Tỉ mỉ quan sát từng đường nét trên gương mặt hắn, cậu chợt cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đôi tay không nhịn được đưa lên chạm vào hàng mi dày cong vút của hắn, tuy mi mắt dày nhưng hoàn toàn không giống nữ nhân, mà là một kiểu tuấn tú riêng biệt.
Chiếc mũi cao ngất đặc trưng của người phương tây, còn cả đôi môi kia nữa...
William mở mắt, nắm lấy bàn tay tinh nghịch của cậu "Dậy rồi sao?!"
Tô Thế Hoan mỉm cười gật đầu, má lúm đồng tiền một lần nữa hiện ra, hắn không kịp phòng bị, tim đập thịch một tiếng, mất tự nhiên quay mặt đi.
Truyện Cung Đấu
Cậu còn tưởng hắn vẫn để trong lòng chuyện đêm qua nên quay sang ôm lấy hắn thì thầm "Em xin lỗi...!chuyện hôm qua!"
Hắn nắm tay cậu ôn nhu xoa xoa "Không phải chuyện đó, Shu Shu, hôm nay em không phải có lớp sao, mau dậy chuẩn bị!"
Thấy hắn tận lực né tránh như vậy cậu cũng không tiện níu giữ thêm, buông tay bước xuống giường "Anh cũng chuẩn bị đi làm đi! Chủ tịch như anh