Mở mắt nhìn chung quanh, khung cảnh lại biến đổi rồi, rõ ràng ban nãy còn ở trong phòng bệnh, tại sao hiện tại lại biến thành trên máy bay.
Nhìn sang bên cạnh, là William đang ngồi nghiêm túc xem báo.
Thấy Tô Thế Hoan đã tỉnh giấc, hắn ôn nhu hỏi "Dậy rồi sao! Em muốn ăn gì?"
Cậu lắc đầu, trong lòng buồn bã, còn chưa kịp nói lời chào tạm biệt với cha lại bị bắt đi về Mỹ.
Bất quá được quay về đã là phúc lớn rồi còn đòi hỏi gì thêm.
Hắn gập tờ báo lại bỏ sang chỗ trống bên cạnh tiến tới chỗ cậu "Em buồn sao?"Tô Thế Hoan cũng không giấu giếm liền gật đầu "Em cảm thấy cha rất khổ sở, muốn ở lại chăm sóc cho cha!"
William im lặng suy nghĩ gì đó rồi đẩy cửa bước ra ngoài, phi cơ khẽ chao đảo, hắn tựa mình vào cửa ho khan một tiếng sau đó đóng cửa lại.
Những lúc như vậy, cậu biết hắn sẽ không đồng ý hoặc sẽ suy nghĩ thật kỹ, mà sát xuất chấp nhận cũng không cao, chỉ còn cách thở dài.
Chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo nữa đây...!
Phi cơ riêng của William Levi đã đáp xuống sân đậu, mảnh đất rộng lớn này cũng là của hắn, dùng để chứa xe cùng với phi cơ, còn có một chiếc trực thăng đậu gần đó cũng là của hắn.
Nhớ lại hôm trước, để hắn thấy gia cảnh nhà mình thật là cho hắn một phen bất ngờ, không phải cậu không biết lúc vừa dừng lại trước túp lều nhỏ biểu tình trên mặt hắn có điểm kỳ quái, chỉ là không có tâm trạng để ý.
Đưa Tô Thế Hoan lên xe, William hạ kính sau xuống nói với cậu "Em quay về nhà trước! Anh có việc phải đi!"
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, chờ xe đi được vài trăm mét mới ngoái lại nhìn phía sau, hắn cũng đã lên xe đi mất dạng rồi.
Căn nhà rộng lớn quen thuộc dần hiện ra trước mắt, cậu cầm túi xách cỡ vừa đi vào nhà, tiện đường đi tới phòng giặt ủi đem mấy bộ quần áo trong túi ra cho vào máy giặt.
Uể oải lăn ra giường, cậu mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
William xoa xoa thái dương cố gắng chú tâm vào công việc nhưng hắn lại cứ nghĩ về cậu.
Việc này dường như vượt quá giới hạn mà hắn đề ra.
Đứng dậy khỏi ghế, hắn cầm áo vest đi ra ngoài.
Thật sự muốn quay về nhà nhìn cậu một cái nhưng lại quay xe đi về phía đường ngược lại.
Xe dừng trước tòa nhà lớn, bên trên có gắn bảng "ROYAL BAR"
William mở cửa xuống xe, lập tức có người chạy tới giúp hắn đưa xe vào bãi đỗ.
Mấy cô gái trẻ xinh đẹp đứng mở cửa nhìn thấy hắn ai nấy đều vui mừng nở nụ cười, cô nàng nào đó sà vào lòng William tay xoa xoa ngực hắn nũng "Ai nha~ William, anh rất lâu rồi không có ghé qua, người ta nhớ anh muốn chết!" *(-_-)
Hắn nhếch môi tựa tiếu phi tiếu đem một mớ tiền cho cô lạnh lùng nói "Tạm thời không hứng thú, tìm nơi khác chơi đi!"
Dù cho luyến tiếc cô cũng không thể bám theo hắn, chỉ dám phía sau lưng hắn lén lút trề môi.
Bar Royal chính là nơi xa xỉ nhất thành phố, vậy mà hắn đơn giản giữ thẻ V.I.P, toàn bộ khi hắn bước vào đều im lặng dõi theo từng bước chân của hắn, ngày đó cậu cũng vậy.
Tô Thế Hoan mở mắt nhìn đồng hồ, 11:47 PM, căn nhà rộng lớn vẫn như cũ bao phủ một sự cô đơn tịch mịch vô cùng đáng