"...Đã nói rằng không còn yêu nữa, vì sao nghe thấy tên người đó, nhìn thấy bóng lưng người đó tim lại vô thức nhói đau?! Chắc có lẽ cái gọi là tình yêu là khi tim ngừng đập mới ngừng chịu tổn thương..."
Từ ngày đó, cuộc sống của tôi có rất nhiều thay đổi, hình như tôi nhìn đời bằng một con mắt khác thật rồi, thậm chí còn có thể bao dung cho bản thân mình về sự ngu ngốc khi ấy cùng với đoạn tình cảm rối ren kia.
Có lúc hồi tưởng lại tôi còn có thể ngây ngô tự mỉm cười với chính mình.
Lỗi lầm khi đó đã qua rồi, tôi không còn yêu hay hận thêm ai nữa, sở dĩ ngày ấy tôi yêu William hơn mình tưởng, vậy nên khi nghe tin tức đáng sợ kia mới chạy đi tìm anh ấy, tôi sợ anh ấy rời bỏ tôi, sợ rằng anh ấy không kịp nghe được tôi nói nữa.
Đáng tiếc điều tôi sợ nhất đó lại xảy ra, hiện thực tàn khốc như vậy nhưng lại giúp tôi hiểu rằng...!
"...Quá khứ và hiện tại không giống nhau, chỉ là ở hiện tại có một con hẻm nhỏ tối tăm nếu bước vào trong đó lại nhìn thấy quá khứ..."
Hôm nay là ngày 27 âm lịch, còn 3 ngày nữa là tết nguyên đán, Tiếu Tiếu rất ngoan ngoãn ở nhà trong lúc tôi đi ra ngoài mua nhu yếu phẩm ăn tết mà không khóc lóc đòi đi theo, có lẽ nó đã lớn thật rồi.
Từ đâu xuất hiện một Jonas đối xử cực tốt với Tiếu Tiếu, hắn ta chọc cho nhóc con hết khóc lớn rồi lại cười to, có hôm nửa đêm còn không chịu ngủ đến nỗi hàng xóm phải sang gõ cửa nhắc nhở.
Gần đây Jonas cứ liên tục dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi đến thất thần, lẽ nào hắn có gì đang giấu giếm sao?
Mặc kệ, dù sao tôi cũng bận rộn ra ngoài mua đồ ăn tết không rảnh rỗi quản hắn ta nữa.
Trên đường đi, qua ngã tư lớn tới chợ tôi vô tình ngửi thấy mùi hoa lài, mùi hương mà trước đây tôi và người ấy yêu thích nhất.
Lại nghĩ tới nữa rồi, tôi rõ ràng chẳng muốn lại bước vào con hẻm tối kia để quay về quá khứ đâu.
Giữa dòng người tấp nập, tôi nhớ tới trước đây quãng thời gian mình là du học sinh, vô tình gặp được con người đó, khi ấy tôi là ngây thơ hay ngu ngốc mới đem toàn bộ trái tim mình trao cho một người hoàn toàn xa lạ như người đó.
Cúi thấp đầu cười khổ, tôi tự mình công nhận rằng cái gọi là hồi ức thật sự không phải muốn quên là quên được.
Ngược lại càng muốn quên càng nhớ rõ, từng chi tiết một, từng cảm xúc khi ấy phát sinh tận bây giờ vẫn còn cảm nhận được nó chưa từng phai mờ hay biến mất đi, mà được lưu trong cuốn sổ tay mang tên ký ức.
Mỗi khi lật lại bụi phủ dày trên đó làm cho mắt cay.
Bóng người cao lớn vừa lướt qua mang theo cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Tôi mở to mắt quay đầu lại nhìn bóng lưng đó, thật sự rất giống với một người, tương đồng tới nỗi viền mắt tôi ửng hồng, cảm giác vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Rút hết can đảm, tôi gọi to "William!"
Biết bao nhiêu người đang đi trên đường hiếu kỳ quay đầu lại nhìn tôi nhưng người đó thì không, anh ta chỉ khựng lại một chút rồi lại tiếp tục bước đi.
Bất chấp có bao nhiêu kỳ quái, Tô Thế Hoan tôi lần này nhất định không được bỏ lỡ cơ hội, biết đâu William vẫn còn sống, biết đâu đây chính là anh ấy.
Chạy nhanh theo người trước mặt, tôi nghe được tim mình đập nhanh, nhanh đến nỗi muốn rơi ra ngoài.
Đứng trước mặt người đó, ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, đôi con ngươi