Cả đêm hôm đó, hai người ngủ cạnh nhau, không có những màn ái ân phóng đãng như trước đây, bây giờ Tô Thế Hoan mới cảm nhận được, ít ra hắn ở cạnh cậu cũng không hoàn toàn vì đáp ứng nhu cầu sinh lý.
Nói đúng ra, William không hề thiếu thốn người "cộng tác" chỉ có điều hắn không thích.
Trước kia, khi cậu vừa quen biết hắn, còn ngu ngốc sà vào lòng hắn hỏi những câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn
"Anh thích em sao?"
Khí đó William chỉ nhếch môi cười rồi im lặng không trả lời, Tô Thế Hoan ngày trước nhìn hành động đó nghe ra được hắn là đang ngượng nên không trả lời, bất quá hiện tại cái gì cũng đều minh bạch.
Hắn không trả lời vì cơ bản hắn không hề thích cậu, vốn chỉ muốn chơi đùa một chút.
Thoát ra khỏi mớ suy nghĩ ngổn ngang, cậu tròn mắt nhìn nam nhân trước mặt, hắn cũng đang nhìn cậu, đôi mắt màu xanh trong suốt đẹp đẽ.
Hắn đưa tay chạm khẽ lên hàng mi đen dày cong vút của cậu, ôn nhu hỏi "Em đang nghĩ gì?"
Tô Thế Hoan mất tự nhiên mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, cậu khẽ lắc đầu quay lưng về phía hắn, đem chăn đắp kín mình chỉ chừa phần đầu.
William thở mạnh, động tác rất nhanh đem cậu ôm vào lòng "Ngủ ngon! Shu Shu!"
Buổi sáng, cậu thức giấc, nhìn thấy nam nhân còn say ngủ nằm cạnh bên thì giật mình ngồi bật dậy liên tục dụi dụi mắt.
William không biết thức giấc từ khi nào, nhoẻn miệng cười, nụ cười cậu chưa từng thấy qua, không có nửa điểm giả tạo "Em dậy rồi sao!"
Tô Thế Hoan cũng cười đáp trả gật đầu "Sao anh còn chưa đi?"
"Ân...!Vì anh muốn ăn bữa sáng do em chuẩn bị!"
Cậu đứng dậy bước ra khỏi chăn tùy tiện khoác lên mình chiếc áo sơ mi của hắn, rộng thùng thình bước ra ngoài.
William nhìn theo, không hiểu tại sao bản thân lại phì cười, hắn cũng theo đó mà ngồi dậy chân giẫm lên thảm lông cừu đi tới phòng vệ sinh.
Loại cảm giác này cũng không tệ, ngọt ngào như kẹo vậy.
Kỳ thực, nếu tới công ty, hắn cũng chỉ ngồi chơi rồi ký hợp đồng, sở dĩ mấy hôm trước hắn đi ra ngoài sớm là vì lo sợ giống như lần đầu tiên kia, nhìn cậu thức dậy vào buổi sáng, vẻ mặt xinh đẹp thuần khiết không nửa điểm phòng bị khiến tim không ngừng đập loạn, hắn lại không muốn như vậy, hắn muốn tự mình làm chủ bản thân, không dám sa chân quá sâu vào vũng cát lún là cậu, sợ tới lúc đó càng vùng vẫy càng lún sâu không lối thoát.
Đưa tay vò đầu loạn, William đứng soi mình trong cái gương lớn ở phòng vệ sinh, soi kỹ dáng vẻ chật vật của bản thân trong gương, hắn giật mình đưa tay lên vỗ vỗ mặt.
Mùi thức ăn bay tới, William cảm nhận được có loại tư vị gì đó đang len lỏi trong tâm khảm rất quen thuộc lại hoàn toàn xa