Trần Y Y vốn còn đang lo lắng, sau khi ra khỏi thành có hay không sẽ có người chặn đường bọn họ.
Nhưng là xe ngựa của bọn họ chạy trêи đường một ngày, cũng không có gặp phải người nào khả nghi.
Mặc dù nàng cảm thấy rất kỳ quái bọn người kia vì cái gì không đuổi theo, nhưng là cái này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình đang dần dần tốt lên của nàng.
Sau khi từ trong thành trốn ra được, Trần Y Y còn có một loại cảm giác như thả chim về núi rừng.
Trước đó vẫn mơ hồ có cảm giác đè nén, theo càng chạy càng xa dần dần biến mất không còn thấy gì nữa.
Trần Y Y nhịn không được nghĩ: Rốt cục cũng chạy thoát.!?
Nhưng nàng không biết là, tối ngày mười bảy hôm đó.
Khi nàng ném cái tên to con kia cũng chính là người được phái đến để giết bọn họ, là dùng sức mạnh không gì sánh được mà ném ra, ba tên nam nhân khác kỳ thực cũng ở gần đó.
Bởi vì chính mắt nhìn thấy một nữ tử đem một nam nhân to lớn cao hai mét ném đi, bọn hắn thật sự là nhận đả kϊƈɦ quá lớn.
Đến mức bọn người Trần Y Y chạy, ba người kia cũng không kịp phản ứng.
Ba người bọn hắn đi đến chỗ tên to con kia, toàn thân rung rẩy đem người từ trêи tường lấy xuống.
Liền phát hiện chỗ tên to con bị nện lên mặt tường, xuất hiện một lỗ lõm rất lớn.
Tên nam nhân có ánh mắt thâm trầm lúc trước, thanh âm khô khốc nói:” Chủ tử đến cuối cùng đã coi trọng quái vật gì?”
Sắc mặt hai người khác có chút trắng bệch, thật sự không hiểu rõ, một nữ nhân thân thể nhỏ bé xinh đẹp động lòng người như vậy, làm sao có thể bộc phát ra loại sức mạnh đáng sợ như vậy.
Nữ nhân như vậy ở bên cạnh chủ tử, thật sự sẽ không trong một ngày đem bọn hắn đi giết chứ?
Tên mặt thẹo nói “: Nữ nhân này không đơn giản, chúng ta còn đuổi theo sao?”
Tên nam nhân ánh mắt u ám lắc đầu: ” Nữ nhân như vậy đưa đến bên người chủ tử, chỉ sợ sẽ trở thành một tai hoạ.”
Nhưng là chủ tử không cho phép bọn hắn giết nàng, nếu bọn hắn đuổi theo, nữ nhân kia sẽ vì bảo vệ người Sở gia chắc chắn sẽ cùng bọn hắn động thủ.
Bọn hắn đối mặt với một nữ nhân nguy hiểm như vậy, vạn nhất không cẩn thận đem người giết đi?
Lấy cái tính cách âm tình bất định kia của chủ tử, nói không chừng dưới cơn giận dữ cũng sẽ giết luôn bọn hắn.
Nếu không thể giết chết cũng không thể bắt về, vậy cũng chỉ có thể tạm thời thả đi.
Tên mặt thẹo nghe vậy hầm hừ nói:” Coi như là bọn họ gặp may.”
Bọn người Trần Y Y xác thực thập phần gặp may, vô luận là chuyện này hay là chuyện ra khỏi cửa thành.
Nhưng là cái may mắn này của bọn họ, đều là bởi vì lúc trước bọn họ đã gieo xuống vận may.
Những vận may này bao gồm nam chính, Sở Trác cùng Trần Y Y.
Kỳ thật đôi khi chỉ cần thay đổi một sự kiện rất nhỏ, tại tương lai không xa đều sẽ hình thành hiệu ứng cánh bướm ( thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó.)
Lúc trước nhân vật chính bất quá là tiện tay cứu được một người, lại không nghĩ rằng có thể đổi lấy một con đường sống cho đệ đệ và muội muội.
Mà năm đó Sở Trác làm người tốt cứu người, nay cũng chiếm được quả ngọt.
Trần Y Y nghiêng đầu nhìn cô nương câm có thể biết nhóm lửa, săn bắn và nướng thịt thỏ. Nhịn không được quay đầu xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Sở Trác.
Trần Y Y: “Đồ ngốc, ngươi năm đó đúng là có mặt nhìn người, cứu được một tiểu nha đầu như vậy cái gì cũng đều biết làm. ”
Tuổi tác của Trần Y Y so với bọn họ đều lớn hơn, sau khi cùng bọn họ nói chuyện quen thuộc, nhịn không được mang theo một chút cảm giác ông cụ non.
Nhưng mà tuổi tác của nàng hiện tại, bất quá cũng chỉ là tiểu nha đầu mười mấy tuổi.
Cô nương câm nghe được Trần Y Y nói, có chút ngượng ngùng gẩy gẩy đống lửa.
Nàng từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở nông gia, lại là một cái nữ nhi gia, nên cái gì cũng đều học một chút.
Nàng cảm thấy bản thân không có tốt như thiếu phu nhân nói, nhưng là bởi vì miệng không thể nói nên cũng không có cách nào phản bác.
Sở Minh Yến lấy một cái đùi thỏ xuống đưa cho Trần Y Y, Trần Y Y cầm lấy đùi thỏ bắt đầu trêu đùa Sở Trác.
Mấy ngày nay Sở Trác một chút thức ăn mặn cùng chưa từng ăn qua.
Từ lúc ngửi thấy mùi thịt, liền thèm ăn đến mức ánh mắt sáng lên.
Bất quá hiện tại hắn chính là thèm, lại đói, nhưng nếu không phải Trần Y Y cho, đánh chết hắn cũng không nguyện ý há mồm.
Sở Minh Yến còn vì chuyện này mà lo phiền, vạn nhất nếu ngày sau hai người phải tách ra, cái bộ dạng này của hắn còn không phải đem chính mình chết đói?
Trần Y Y cảm thấy Vân Bích nói rất đúng, cố ý huấn luyện Vân Bích đi hầu hạ Sở Trác ăn cơm.
Nhưng là từ sau cái ngày Sở Trác nổi điên, trong lòng Vân Bích liền hết sức e ngại Sở Trác.
Mỗi một lần đến gần Sở Trác, nàng liền nhịn không được nhớ tới dáng vẻ Sở Trác lúc đưa tay bóp cổ mình.
Lại thêm Sở Trác vô cùng không phối hợp, Trần Y Y cũng đành phải không khó xử Vân Bích nữa.
Bởi vì một đoàn người bọn họ phần lớn đều là nữ tử. Lại đều có dáng vẻ xuất chúng.
Vì không muốn trêu chọc những phiền toái không cần thiết, mấy người bọn họ quyết định nữ cải nam trang.
Sở Minh Yến vóc người thon dài lại thẳng tắp, tăng thêm nàng thường xuyên mặc y phục nam nhân, nhìn thật đúng là một công tử anh tuấn.
Cô nương câm từ nhỏ đã quen làm việc nặng, cộng thêm mấy năm nay tận lực rèn luyện bản thân, mặc y phần nam nhân vào cảm thấy vô cùng cứng rắn.
Nhưng nhìn qua Trần Y Y cùng Vân Bích, hai người một cái là Thiếu phu nhân yểu điệu, một cái là thị nữ bên cạnh Thiếu phu nhân.
Hai người bọn họ cho dù đã thay đổi nam trang, thoạt nhìn vẫn là tiểu cô nương nũng nịu.
Trần Y Y rơi vào đường cùng, đành dùng bút lông ở trêи mặt hai người vẽ một mặt đầy rỗ cùng một nốt ruồi.
Hai người mỗi lần hai mắt nhìn nhau sẽ không nhịn được cười ha ha ha ha.
Ngay cả Kỳ Sinh luôn không nói chuyện, trông thấy bộ dáng của các nàng cũng không nhịn được cười.
Bọn họ lại liên tục chạy mấy ngày trêи đường, sau đó tại một hộ nông gia ở gần đó tá túc một đêm.
Bởi vì chuyến này bọn họ muốn đi đến một địa phương ở trong núi, đoạn đường này càng đi tới người trêи đường lại càng ít, chỗ có thể tá túc ở địa phương này rất ít không có nhiều.
Sở Minh Yến nhìn nhà tranh của hộ gia định này, nhịn không được có chút cau mày lại.
Nhưng là ngày hôm nay sắc trời đã tối, nếu muốn tìm chỗ tá túc thích hợp vô cùng không dễ dàng.
Sở Minh Yến rơi vào đường cùng, chỉ có thể làm cho mọi người chấp nhận ở đây một đêm.
Gia đình này đều là những người thành thật, nhìn thấy Sở Minh Yến một hơi đưa cho năm lượng bạc, cả một nhà lập tức kinh sợ.
Bọn hắn là nông gia một nhà năm miệng người, sống thiếu thốn, bận rộn cả một năm cũng không có lượng bạc.
Nhưng mà người đi đường vừa mới đến này, liền cho bọn hắn năm lượng bạc.
Năm lượng bạc này, đủ cho nhà hắn sữa chữa một gian phòng ở mới.
Cô nương câm cùng Vân Bích đi theo nhà nông phụ này, tiến vào phòng bếp nhỏ của bọn hắn.
Sau đó mượn đồ
dùng làm bếp, làm cho vài vị chủ tử một bữa cơm tối đơn giản.
Bọn họ trêи đường chạy tới chỗ này, đi ngang qua một cái trấn nhỏ.
Ngay tại thị trấn đó đi mua một vài thứ, trong đó có đệm chăn, y phục, còn có thức ăn để dự trữ.
Trần Y Y đã rất lâu không có ăn cơm nóng hổi, lúc ăn cơm tối nhịn không được ăn nhiều hơn nửa bát.
Trần Y Y sau khi ăn xong, liền bắt đầu chăm chú nhìn Sở Trác ăn cái gì.
Tiểu hài tử của hộ nông gia này thấy thế, nhịn không được nhỏ giọng nói với nương hắn:” Người kia là kẻ ngu.”
Nương đứa tiểu hài tử nghe vậy lập tức sắc mặt, cuống quít đưa tay che miệng đứa nhỏ lại, hạ giọng quát lớn hắn vài câu.
Bọn người Sở Minh Yến mặc dù y phục vô cùng mộc mạc, nhưng vừa nhìn đã thấy chính là người giàu sang.
Vị nương kia lo lắng tiểu hài tử không lựa lời nói, sẽ không cẩn thận đắc tội với những quý nhân này.
Mấy người Sở Minh Yến chính là liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái, cũng không vì vậy mà tức giận.
Nông gia có thể ở lại gian phòng không nhiều, trừ bỏ phòng bếp chỉ có ba gian phòng ở.
Chủ nhà đem phòng ngủ chính cùng một gian phòng nhỏ nhường lại, một nhà năm người chen chúc trong một gian phòng khác.
Trần Y Y, Sở Trác, Vân Bích cùng Kỳ Sinh ở tại phòng ngủ chính.
Kỳ Sinh vốn là muốn nghỉ qua đêm ở trêи xe ngựa, bởi vì hắn tuổi tác cũng không nhỏ, cùng hai nữ tử ở chung một phòng thật sự không tiện.
Nhưng là Trần Y Y cảm thấy khó có cơ hội mới được nghỉ ngơi một chút, mọi người liền thừa cơ nghỉ ngơi thật tốt.
Mà phòng ngủ chính tương đối rộng rãi, bên trong còn có chỗ ngăn cách.
Trần Y Y để cho Kỳ Sinh ngủ trêи giường nhỏ, sau đó tại chỗ ngăn cách giữa bọn họ kéo tấm rèm qua.
Như vậy bọn họ ở chung một gian phòng, cũng không có gì bất tiện.
Sở Minh Yến cùng cô nương câm ở cùng trong một gian phòng tương đối nhỏ bên kia, miễn cưỡng cũng có thể ở được hai người.
Gần đây mấy người bọn họ đều vô cùng mệt mỏi, gần như vừa dính giường liền ngủ.
Bất quá cho dù vô cùng mệt mỏi bọn họ cũng không có triệt để bỏ mặc chính mình ngủ như chết.
Một giấc này, một mạch ngủ đến giữa trưa ngày thứ hai.
Nếu không phải nghe được có tiếng ồn ào phía bên ngoài, Trần Y Y cũng không có nguyện ý mở mắt dậy.
Nàng mơ mơ màng màng dụi mắt, sau đó liền nhìn thấy dung nhan của Sở Trác lúc ngủ gần trong gang tấc.
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Trác đang ngủ đỏ ửng, đại khái cũng nghe được động tĩnh cãi nhau ở bên ngoài, hắn nhịn không được có chút nhíu mày.
Trần Y Y nhìn thấy một trận buồn cười, nhịn không được đưa tay nhéo mũi hắn một chút.
Bởi vì cái mũi bị nắm không có cách nào hô hấp được, nhịn không được môi mỏng của hắn có chút há miệng.
Bởi vì ngủ say cả đêm, môi của hắn có chút khô, lúc há miệng môi trêи và môi dưới có một khối dính lại một chỗ.
Trần Y Y nhịn không được nghĩ: Không hổ danh là đệ đệ của nam chính, cái mặt này, cái mũi này, cái miệng nhỏ xinh này thật đúng là đẹp mắt.
Sở Trác không chịu được phiền phức lắc đầu, vứt tay Trần Y Y ra sau, quay đầu vào trong lòng Trần Y Y.
Mặt hắn vẫn như cũ đỏ ửng, còn cọ xát vai Trần Y Y.
Nay đã là đầu hạ, trêи người Trần Y Y chỉ mặc duy nhất một bộ trung y thật mỏng.
Bị hắn tùy tiện cọ như vậy, vải áo thượng hạn từ đầu vai trượt xuống.
Trần Y Y sửng sốt một chút, vội vươn tay muốn chỉnh lại trung y.
Mà lúc nàng giơ tay lên chỉnh lại trung y, hai tay Sở Trác đột nhiên duỗi thẳng về phía trước, liền vòng lấy vòng eo mảnh khảnh của Trần Y Y, đồng thời cả khuôn mặt hắn cũng xê dịch xuống dưới.
Sau đó tại lúc Trần Y Y không có chút phòng bị nào phía dưới, người nào đó vẻ mặt khó chịu tiến đến bộ phận mềm mại kia.
Trần Y Y sững sờ nháy mắt một cái, đôi con ngươi đen nhánh có chút ngớ ra, thẳng đến khi đồ ngốc dùng mặt cọ mặt nàng một chút.
Sau đó nàng đột nhiên từ trêи giường ngồi dậy, cùng lúc kéo theo người và chăn mỏng đang trêи người mình bật dậy.
Vân Bích nằm ở bên cạnh Trần Y Y, bị cử động của Trần Y Y doạ sợ.
Sau khi Vân Bích nhìn rõ tình huống như thế nào, Vân Bích tức khắc thẹn thùng lấy tay che mắt lại:” Tiểu thư, nô tỳ cái gì cũng không có nhìn thấy.”
Nói xong Vân Bích một tay che mắt, một tay cầm lấy y phục của mình chạy ra ngoài.
Bởi vì thời điểm chạy Vân Bích không có chú ý dưới chân, thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống đất.
Kỳ Sinh ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, một phen tiếp được Vân Bích.
Vân Bích vốn còn muốn cảm tạ người ta, nhưng là khi nàng cúi đầu liền phát hiện bây giờ bản thân chỉ mặc trung y.
Hôm nay còn bị một thiếu niên trẻ tuổi ôm vào trong lòng.
Mặc dù đối phương nhỏ tuổi hơn mình, nhưng vẫn là một cái nam nhân.
Vân Bích lập tức cũng không để ý gì nữa bất chấp mọi thứ, hoảng sợ hô một tiếng bò ngược lại trêи giường.
Bên trong phòng Trần Y Y loạn thành một bầy, mà trong sân phía bên ngoài cũng loạn thành một đoàn.
Sở Minh Yến cùng cô nương câm đã tỉnh lại, lúc này đang xem náo nhiệt ở trong sân.
Cô nương câm nghe được động tĩnh bên trong phòng Trần Y Y, nhịn không được nghiêng đầu hướng tới bên đó nhìn tới.
Sau đó cô nương câm nhìn thấy Trần Y Y đen mặt dẫn đầu đi ra, đi theo phía sau lưng là Sở Trác trêи mặt đầy dấu ngón tay.