Cô nương câm lần theo tiếng kêu của tiểu thịt viên, mới tìm được vị trí của xe ngựa.
Nhưng sau khi nàng tìm tới xe ngựa, ở trêи xe ngựa không có nhìn thấy Nhị gia và Trương tú bà.
Cô nương câm lúc này thập phần tâm hoảng ý loạn, đang lúc nàng muốn nhìn bốn phía tìm xem, ánh mắt lập tức rơi xuống một bụi cỏ trước mặt con ngựa.
Cô nương câm cũng không biết làm sao có được đôi mắt thần thánh, khi chạm vào vết máu tươi trêи bụi cỏ, con ngươi lập tức nhịn không được co rút lại.
Cái mạng này của nàng là nhị gia cho, nàng không chỉ thề một lần, nhất định phải bảo vệ Nhị gia thật tốt.
Dù là cầm cái mạng này của nàng đi đổi, nàng cũng sẽ không chút chần chờ.
Ở trong mắt những người khác, nhị gia chính là một người tàn phế vừa ngốc lại vừa điên.
Nhưng trong mắt cô nương câm Nhị gia vô luận là ngốc hay điên, vẫn luôn là Nhị công tử Sở gia tài mạo song toàn đã cứu được nàng.
Lúc nàng phát hiện xe ngựa bị Trương tú bà cưỡi đi, trong lòng quả thực có thể nói là sấm xét giữa trời quang.
Nhị thiếu phu nhân trước khi xuống xe ngựa, rõ ràng đã dặn dò nàng và Vân Bích nhất định phải chiếu cố nhị gia.
Nhưng là về sau nhị thiếu phu nhân bị người đánh lén, Vân Bích nhất thời nhịn không được đã đi xuống xe ngựa.
Vân Bích cùng nhị thiếu phu nhân tình cảm rất sâu, Vân Bích làm như vậy quả thật cũng có thể hiểu được.
Nhưng còn nàng thì sao?
Trong lòng nàng rõ ràng là nhị gia quan trọng hơn, nhưng tại thời khắc mấu chốt nhất nàng lại vứt bỏ nhị gia một mình.
Cô nương câm cảm thấy bản thân ngu không ai bằng, quả thực tội đáng chết vạn lần.
Cho nên sau khi phát hiện xe ngựa chạy đi, nàng liều mạng muốn đuổi theo.
Ý đồ muốn dùng hết khí lực toàn thân của mình, cũng phải đuổi theo xe ngựa phía trước.
Nhưng cho dù nàng chạy nhanh nhưng so với tốc độ xe ngựa vẫn kém hơn.
Rất nhanh cô nương câm liền phát hiện xe ngựa trước mặt không thấy nữa.
Ngay tại thời điểm nàng tuyệt vọng cho rằng mình đã mất dấu nhị gia.
Cô nương câm liền phát hiện phía trước có rừng cây nhỏ, ở trong rừng cây nhỏ truyền đến tiếng kêu quen thuộc của tiểu thịt viên.
Vì thế nàng liền vào rừng cây nhỏ, liếc mắt đã nhìn thấy xe ngựa của bọn họ.
Cô nương câm nhìn vết máu kia, nhịn không được lo lắng.
Nếu như nhị gia có xảy ra chuyện gì, nàng nhất định phải đem Trương tú bà kia phanh thây xé xác.
Cô nương câm nghĩ như vậy, theo vết máu trêи mặt đất đi sâu vào trong rừng cây.
Trương tú bà lúc này trong miệng bị nhét một khối vải rách, đang bị Sở Trác kéo đi không ngừng tiến về phía trước.
Bà ta lúc này quả thật bị doạ muốn điên rồi, liều mạng muốn thoát khỏi khống chế của Sở Trác, lại phát hiện vô luận bà ta dùng sức cỡ nào cũng không làm được gì.
Hỗn hợp nước mắt kèm nước mũi của bà ta, theo gương mặt không ngừng rơi xuống.
Nếu sớm biết thiếu niên mỹ mạo này, không chỉ là kẻ ngốc mà còn là kẻ điên, bà ta thề tuyệt đối sẽ không dám có ý đồ gì với hắn.
Sở Trác một bên mặt không mục đích tiến về phía trước có, một bên dùng tay ấn vào cái đầu đang đau nhức của mình.
Giờ phút này trong đầu của hắn có rất nhiều người đang nói chuyện, cãi nhau làm cho hắn vô cùng khó chịu.
Những người đó có khuôn mặt khác nhau, nhưng họ đều có khuôn mặt đáng ghét, xấu xí đến cực điểm. Thanh âm của bọn họ cũng không giống nhau, thế nhưng những lời nói ra đều cay nghiệt khó nghe như vậy.
“Ha ha ha …. Đây không phải Sở gia Nhị công tử thành Minh An chúng ta sao? Nhị gia tuyệt thế phong nhã tài hoa vậy mà suy tàn trở thành một cái ngốc tử?
” Sở Trác ngươi chớ có trách ta, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính ngươi.
Ai bảo ngươi không cẩn thận như vậy trở thành ngốc tử, phụ thân ta không thể nào để cho ta gả cho cái kẻ ngu …..
Ta chính là thích cái người kia, là Sở nhị gia phong độ tư thái sáng rực kia, chứ không phải là ngươi cái ngốc tử người người đánh chửi …..”
” Ngươi vẫn còn coi ngươi là Sở nhị gia sao? Ngươi bây giờ bất quá cũng chỉ là kẻ ngu, một kẻ ngu ngay cả gã sai vặt như ta cũng không bằng.
Ta dựa vào cái gì phải hầu hạ một ngốc tử như ngươi, bây giờ ngươi trong mắt ta ngay cả heo chó cũng không bằng.”
” Các ngươi nhìn thấy không? Người kia hình như là Sở nhị gia, thiên tài đã từng nổi danh khắp thành, thật đáng tiếc …. Hiện tại thiên tài đã biến thành ngốc tử.”
“Ha ha ha … Đánh hắn,mau đánh chết hắn! Ngốc tử, đại ngốc tử! Các ngươi nhìn xem đại ngốc tử không có phản ứng, quả thực ngu đến chết rồi … “
Vô số những gương mặt xấu xí ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện, Sở Trác nhịn không được bực bội quẳng người đang kéo trong tay ra.
Trương tú bà thấy thiếu niên đột nhiên trở nên nóng nảy, bị doạ đến nhịn không được kêu lên.
Sau đó bà ta nhìn thấy thiếu niên chậm rãi ngồi xổm xuống, mái tóc mềm mượt như tơ lụa thuận theo động tác của hắn từ trêи vai rơi xuống.
Hắn duỗi bàn tay trắng tuyết như ngọc ra, hướng tới cổ của bà ta đưa tới.
Nhưng tay của hắn chỉ đưa đến một nửa liền dừng lại, thay vào đó bàn tay thon dài di chuyển đến chân của bà ta, lập tức nhổ con dao găm đâm trêи đùi bà ta ra.
Trương tú bà bị đau vẻ mặt hết sức vặn vẹo, đôi mắt tràn đầy tơ máu.
Con dao găm này chính là của Trương tú bà, sau khi bị Sở Trác đoạt được, liền một đao đâm vào đùi của bà ta.
Sở Trác nhìn vết máu trêи dao găm, nghĩ đến ánh mắt Trương tú bà nhìn hắn trước đó, một cỗ âm trầm sát ý theo đáy mắt hắn lan tràn ra.
Hắn đột nhiên chuyển động dao găm trong tay, chĩa lưỡi dao đối diện với Trương tú bà.
Trương tú bà thấy thế lập tức sợ tới mức có mắt đảo một vòng, liền trực tiếp ngất đi.
Trước khi Sở Trác muốn dùng sức đâm xuống, một đôi tay đột nhiên bắt lấy hắn.
Con ngươi u ám của Sở Trác chậm rãi chuyển động, đã nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu đang khẩn trương nhìn chằm chằm hắn.
Cô nương câm hướng tới Sở Trác lắc đầu, sau đó đoạt lại con dao găm từ trong tay của hắn.
Nếu giờ phút này cô nương câm có thể nói chuyện, nàng nhất định sẽ nói: Nhị gia, loại người này vẫn nên để nô tỳ giết đi, đừng làm ô uế tay của người.
Nhưng cô nương câm là người câm, nàng không thể nói chuyện, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt nội tâm của chính mình.
Cũng không biết Sở Trác nhìn thấy có hiểu ánh mắt của nàng hay không, hắn chính là mím chặt môi mỏng mặt không thay đổi nhìn nàng.
Ánh mắt của hắn lành lạnh, làm cho người bị nhìn có một loại cảm giác như đặt mình trong băng thiên tuyết địa.
*Băng thiên tuyết địa: băng tuyết ngập trời, băng tuyết tràn ngập, trời đông tuyết phủ.
Cô nương câm bị hắn nhìn chằm chằm như vậy có chút hoảng hốt, nàng không biết thời khắc này nhị gia là đang thanh tỉnh hay là bị kϊƈɦ thích đến điên rồi?
Dưới ánh mắt gần như đáng sợ của nhị gia, nàng gọn gàng đâm Trương tú bà một đao, sau đó đem bà ta ném ở chỗ đó tự sinh tự diệt.
Cô nương câm trước kia là nữ hài vô cùng thiện tâm, ngay cả một con bướm trêи đường cũng không nỡ làm hại.
*Nữ hài: cô gái, cô bé.
Nhưng là về sau nàng đã tao ngộ chuyện như vậy, cũng sẽ không còn biện pháp thiện lương như lúc trước.
Tao ngộ: Tình cờ gặp, không định trước.
Thời điểm vừa rồi nàng đâm Trương tú bà, giống như cắt một cây củ cải trắng gọn gàng mà linh hoạt.
Trương tú bà này làm rất nhiều chuyện thương thiện hại lý, bởi vì bà ta mà không ít thiếu nam thiếu nữ đã chết, nếu không tới mấy chục người thì cũng phải trêи chục người.
Trước đó Dương thị đã nói với bọn họ, Trương tú bà ngoại trừ làm người mai mối giúp thị trấn trêи để có bạc, còn bí mật làm hoạt động lừa bán hài tử.
Trương tú bà này là ác nhân, cho dù chết vài chục lần cũng không có gì thương tiếc.
Nhưng cô nương câm là người thờ phụng quỷ thần, nàng không có trực tiếp giết chết mà là làm cho Trương tú bà bị thương nặng.
Định đem người để tại rừng núi hoang vu, để thượng thiên quyết định sống chết của bà ta.
Cô nương câm không muốn trêи tay nhị gia dính máu, bởi vì nàng lo lắng sẽ có nhân quả báo ứng ở trêи người hắn.
Cho nên nàng mới đoạt dao găm trong tay nhị gia, lựa chọn chính mình thay nhị gia nhận nhân quả.
Lúc Kỳ Sinh tìm được cô nương câm cùng nhị gia, chính là lúc thấy cô nương câm cưỡi ngựa từ trong rừng cây ra.
Kỳ Sinh không nghĩ đến một tiểu cô nương lại có thể chạy nhanh như vậy.
Hắn thân là một người luyện võ, thế nhưng hoàn toàn không chạy lại cô nương câm.
Kỳ Sinh cảm thấy mình mất hết mặt mũi, thậm chí có chút không dám xuất hiện trước mặt cô nương câm.
Kỳ Sinh đầu tiên là nhìn thoáng qua bên trong xe ngựa, liền phát hiện nhị gia đang êm đẹp ngồi ở trong.
Hắn vốn muốn hỏi cô nương câm là Trương tú bà đâu?
Nhưng là hắn phát hiện cảm xúc của cô nương câm có chút không đúng, trêи khuôn mặt đầy bụi bẩn có chút trắng bệch.
Càng làm cho Kỳ Sinh cảm thấy kỳ quái chính là tiểu thịt viên ngày bình thường luôn kề cận bên nhị gia, giờ phút này lại toàn thân phát run nhìn chằm chằm nhị gia.
Thật giống như nhị gia trước mắt không phải nhị gia, mà là một cái người xấu vô cùng đáng sợ.
Kỳ Sinh không rõ tiểu thịt viên đây là như thế nào, lại quay đầu nhịn thoáng qua nhị gia đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng không có phát hiện ra cái gì khác lạ.
Hắn đem tiểu thịt viên ôm vào trong ngực một chút, nhịn không được nhỏ giọng thì thầm một câu:”Kỳ quái?”
Đợi cho bọn họ đi theo đường cũ trở về, rất xa đã nhìn thấy nhị thiếu phu nhân đang giơ một cái nam nhân lên hướng ven đường quăng đi.
Kỳ Sinh nhìn thấy tư thế oai hùng của nhị thiếu phu nhân, bị doạ ho nhẹ một tiếng.
Trần Y Y lúc này có chút thượng cấp, nếu không phải Vân Bích nhắc nhở, nàng vẫn còn muốn nảy sinh ác độc ở trêи thân mấy người hộ vệ kia luyện quyền đầu.
Vân Bích:”Tiểu công tử, Nhị gia bọn họ đã trở lại!”
Trần Y Y nghe vậy vội vàng đứng dậy, đã nhìn thấy cô nương câm cưỡi xe ngựa trở lại.
Nàng thay đổi dáng vẻ toàn thân đằng đằng sát khí trước đó, đỏ mắt vành chạy tới chỗ xe ngựa.
Không chờ Kỳ Sinh từ trêи xe ôm tiểu thịt viên xuống dưới, nàng đã nhanh chóng trèo lên xe ngựa.
Lúc Trần Y Y vén rèm lên, Sở Trác một mực nhắm mắt dưỡng thần cũng mở to mắt.
Trần Y Y hai bước xông tới, chờ sau khi đem người ôm lấy, nàng mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Còn tốt …. Còn tốt ngươi không có việc gì ….”
Trần Y Y nói, cái mũi chua xót, thiếu chút nữa không nhịn được khóc lên.
Chính nàng cũng không có phát hiện, cái đồ ngốc này ở trong lòng nàng lại quan trọng như vậy?
Kỳ Sinh một mặt lúng túng xuống xe ngựa, tự mình đem chuyện này nói cho Sở Minh Yến biết.
Cô nương câm vén rèm lên nhìn bên trong xe ngựa, nàng vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn bóng lưng Trần Y Y.
Mà giờ khắc này Trần Y Y chính là đang ôm Sở Trác hoàn toàn không có chú ý cô nương câm khác thường.
Bên ngoài sắc trời dần dần tối, trong xe ngựa số với bên ngoài càng thêm âm u.
Ánh chiều tà xuyên qua tấm rèn bị xốc lên, chiếu vào trêи người Trần Y Y.
Làm cho trêи người Trần Y Y, dát lên một tầng hào quang màu vàng kim nhạt.
Nguyên bản thân thể Sở Trác có chút lạnh, bởi vì ôm Trần Y Y mà chậm rãi ấm áp.
Trêи mặt hắn vẫn không có biểu lộ gì,
trong cơn ngươi thanh tịnh lộ ra ánh sáng, mang theo một chút cảnh cáo nhìn cô nương câm.
Đôi môi khô nứt của cô nương câm có chút run, sau đó thật nhanh thu hồi ánh mắt của mình.
Nàng hướng tới Sở Trác làm một đại lễ, liền vẻ mặt hoảng hốt xuống xe ngựa.
Nếu như trước đó nàng còn có hoài nghi, hoài nghi nhị gia có thể thanh tỉnh.
Như vậy vừa rồi trong nháy mắt đó, nàng rốt cục xác định đó không phải là ảo giác của nàng, nhị gia đúng là triệt triệt để để thanh tỉnh.
Nàng vốn muốn đem biến hoá của nhị gia nói cho đại tiểu thư cùng nhị thiếu phu nhân.
Nhưng là nhị gia tựa như nhìn ra ý nghĩ của nàng, cho nên …… Ánh mắt vừa rồi chính là để cho nàng ngậm miệng lại, mặc dù nàng không rõ tại sao nhị gia phải làm như vậy?
Nhưng nếu nhị gia đã không muốn cho người khác biết, nàng liền đem cái bí mật kia chôn sâu ở trong lòng.
Về sau Trần Y Y mang Sở Trác xuống xe ngựa, mấy người Sở gia vây quanh hắn vòng vo vài vòng.
Sau khi
xác định hắn không có bị thương, mọi người lúc này mới nhao nhao nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này bọn hộ viện của Vương địa chủ, đã bị hán tử nông gia và Dương thị trói lại.
Bọn hắn một đám mặt mũi bầm dập, nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương.
Trần Y Y vốn là còn muốn đi tìm Vương địa chủ tính sổ, dù sao Vương địa chủ mới là kẻ đầu sỏ gây nên.
Nhưng là bởi vì chuyện Sở Trác mới vừa bị người ta mang đi, làm cho Trần Y Y cũng không dám tuỳ ý làm bậy.
Nàng sợ hãi nếu sơ ý một chút, lại một lần nữa làm hại Sở Trác bị thương tổn.
Vì thế Trần Y Y quyết định, lập tức thu thập một chút rồi rời khỏi nơi này.
Chờ sau khi bọn họ đi một đoạn đường, liền cùng cả nhà Dương thị tách ra.
Mặc dù cả nhà Dương thị rất muốn đi theo Sở Minh Yến, nhưng là bọn hắn nghĩ đến chuyện lúc trước, biết vì bọn hắn mà mấy người Sở Minh Yến gặp không ít phiền phức.
Nếu bọn hắn tiếp tục mặt dày đi theo, sẽ lại khiến vài vị quý nhân gặp thêm phiền phức.
Sau khi cùng cả nhà Dương thị tách ra, bọn người Sở Minh Yến tiếp tục lên đường.
Trêи đường đi sắc mặt Trần Y Y rất khó coi, Vân Bích cùng cô nương câm một mực cúi đầu chờ nàng phát tác.
*Phát tác: phát cáu, nổi giận ….
Nhưng mà Trần Y Y ngoại trừ giận dỗi, cũng không có mở miệng chỉ trích các nàng.
Nhưng mà Trần Y Y càng như vậy, trong lòng Vân Bích cùng cô nương câm càng thêm khó chịu.
Cô nương câm không thể nói chuyện, chỉ có thể cúi đầu.
Vân Bích không có biện pháp, chỉ có thể lấy khuôn mặt khóc lóc thảm thiết nói:” Thiếu phu nhân, lần này là Vân Bích cùng cô nương câm sai, chúng nô tỳ không nên không nghe theo người mà xuống xe ngựa ….”
Trần Y Y xác thực hết sức tức giận, nàng tức giận Vân Bích không chăm sóc Sở Trác, tức giận cô nương câm đần độn xuống xe theo.
Nhưng là nàng tức giận nhất chính là bản thân mình, nếu như nàng không giúp đỡ một nhà Dương thị, chuyện sau đó cũng sẽ không phát sinh.
Cũng may lần này là hữu kinh vô hiểm, nếu thật sự Sở Trác bởi vì vậy mà xảy ra chuyện gì, Trần Y Y tuyệt đối sẽ áy náy đến chết.
Nàng không chỉ có áy náy hối hận muốn chết, nói không chừng về sau còn bị nam chính khải hoàn trở về trả thù đến chết.
Nàng không có cách nào nổi giận với hai cái nha hoàn, bởi vì nàng biết các nàng là quá quan tâm đến nàng, mới có thể ở tình huống kia nhịn không được từ trêи xe ngựa nhảy xuống.
Mà Trần Y Y lại cảm thấy người sai nhất chính là nàng.
Cho nên nàng không thể nổi giận với người khác, chỉ có thể ngồi giận dỗi chính mình.
Sở Minh Yến biết trong lòng Trần Y Y không thoải mái, nàng ngoài trừ giúp Trần Y Y xử lý vết thương bên ngoài, cũng không dám mở miệng nói nhiều một câu.
Chỉ có một mình Sở Trác quay đầu, con mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vết thương trêи người Trần Y Y mà ngẩn người.
Trêи người Trần Y Y có rất nhiều vết thương, nhưng đều là vết thương ngoài da.
Bởi vì da của nàng trắng nõn, một chút tổn thương thoạt nhìn cũng vô cùng đáng sợ.
Tay Sở Trác giấu trong vạt áo hạ thủ vô ý thức mà siết chặt thành nắm đấm, thẳng đến khi trong lòng bàn tay túa ra máu cũng không có tri giác.
Hôm nay bởi vì chuyện của Trương tú bà, làm trễ nải thời gian một ngày.
Lúc này bọn họ đã đi vào trong núi sâu, chung quanh không có một hộ gia đình để tá túc.
Đám người bọn họ rơi vào đường cùng, chỉ có thể chấp nhận ở tại dã ngoại một đêm.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên bọn họ tại dã ngoại hoang vu quá đêm.
Nhưng là hiện tại ở trong núi sâu, chung quanh có rất nhiều thú dữ qua lại.
Vì lý do an toàn, bọn họ đành phải thay nhau gác đêm để vượt qua đêm nay.
Vân Bích cùng cô nương câm nhặt củi khô ở gần đó, sau đó nhóm một đống lửa.
Trần Y Y vén màn cửa lên, mượn ánh lửa cùng ánh trăng phía bên ngoài đem đệm chăn trải trong xe ngựa.
Sau đó nàng xuống xe ngựa, tại bốn phía rãi một chút hùng hoàng.
* Hùng Hoàng có tác dụng đuổi côn trùng.
Hùng hoàng là nàng mua ở một thị trấn nhỏ trêи đường đi, kỳ thật trong không gian của Trần Y Y cũng có những vật này, nhưng là nàng không tiện cứ như vậy mà lấy ra.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Trần Y Y cùng Sở Trác ngủ ở trong xe ngựa.
Bởi vì nguyên nhân thân thể Sở Trác không tốt, chỉ cần là qua đêm ở bên ngoài đều sẽ nhường xe ngựa cho hắn.
Bởi vì Sở Trác vô cùng ỷ lại vào Trần Y Y, Trần Y Y liền được thơm lây cùng hắn ngủ trêи xe ngựa.
Hôm nay bởi vì Sở Trác bị kinh sợ, mà Trần Y Y vì bảo vệ mọi người nên bị thương.
Cho nên mấy người liền thương lượng một chút, đêm nay sẽ không để cho Trần Y Y gác đêm.
Đầu hôm Kỳ Sinh cùng Vân Bích gác đêm, đến sau nửa đêm liền đổi thành Sở Minh Yến cùng cô nương câm.
Trần Y Y đóng gấp cửa sổ xe ngựa lại, phòng ngừa mấy con muỗi từ bên ngoài bay vào cắn bọn họ, sau đó liền kéo Sở Trác nằm xuống.
Nàng cảm thấy hôm nay Sở Trác có chút ngoan, không giông như ngày xưa cứ chui vào trong lòng nàng.
Cũng không có quấn lấy nàng, lôi kéo tay của nàng.
Bởi vì thân thể Sở Trác không tốt nên dạ dày hết sức yếu ớt.
Lúc trước đại phu một mực đề xướng, mỗi lần cho hắn ăn một ít để có thể ăn nhiều bữa hơn.
Trần Y Y liền dưỡng thành một thói quen, luôn thừa dịp không có người chú ý đến sẽ cho Sở Trác ăn.
Cho nên trong không gian của nàng ngoại trừ một số đồ vật hỗn tạp, còn dư lại rất nhiều chỗ có thể cất giữ lương thực.
Chỉ cần thời điểm nàng cùng Sở Trác đơn độc ở chung, nàng sẽ vụng trộm lấy một hai món ăn ra.
Trần Y Y hướng tới bên người Sở Trác đụng đụng, sau đó âm thanh nho nhỏ ghé vào lỗ tai hắn nói:” Đồ ngốc, đói bụng không? Ta bóp cho ngươi vài cái hạch đào ăn.”
*Hạch đào: quả óc chó
Hô hấp trầm ấm của Trần Y Y phả trêи mặt Sở Trác, trong bóng tối lông mi của Sở Trác có chút run.
Một loại tê dại hết sức kỳ quái, thuận theo gương mặt trượt xuống toàn thân của hắn.
Từ sau khi Trần Y Y phát hiện bản thân trời sinh thần lực, nàng liền cảm thấy khí lực đại chân vô cùng thuận tiện.
Tỷ như chuyện ăn hạch đào này, trước kia nàng luôn muốn tìm vũ khí vừa tay, sau đó dữ dặn nện hạch đào ăn.
Ăn hạch đào mà thôi, làm giống như cùng hạch đào có thâm cừu đại hận.
Mà bây giờ không giống như vậy, nàng có thể ăn hạch đào một cách nho nhã, thậm chí có chút bộ dáng của tiểu thư khuê cát.
Trần Y Y lấy mấy quả hạch đào ra, sau đó nàng dùng ngón tay trỏ mảnh khảnh cùng ngón tay cái nhẹ nhàng bóp, nguyên bản trái hạch đào vô cùng cứng rắn bộp một tiếng liền mở ra.
Lúc Trần Y Y cười tủm tỉm bóp hạch đào, Sở Trác trong bóng tối nhìn gương mặt nàng trong gang tấc, nhích người lại gần phía nàng một khoảng cách không đáng kể.
Trần Y Y cảm giác được người bên cạnh nhích lại gần, cho là hắn đói bụng muốn ăn hạch đào, vì thế thuận tay nhét vào trong miệng hắn một viên hạch đào nguyên vẹn.
Miệng Sở Trác đột nhiên bị nhét một viên hạch đào lớn, gương mặt lập tức phồng lên.
Con ngươi trong suốt của hắn tối ngầm, sau đó mặt không biểu tình cắn nát hạch đào trong miệng.
Thời điểm vừa rồi Trần Y Y nhét hạch đào, lòng bàn tay mềm mại chạm đến môi của hắn.
Lúc này trong miệng Sở Trác ngoại trừ mùi vị của quả hạch đào còn có một chút ngọt ngào.
Trần Y Y:” Nghe nói ăn quả hạch đào có thể bổ não, bồi bổ đầu óc ngươi thêm, tránh về sau khỏi bị người ta lừa gạt mang đi.
Trần Y Y nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhịn không được trong lòng có chút không thoải mái.
Nàng là người hết sức bá đạo, người hoặc là đồ vật của chính mình đều không thích người lạ đụng vào.
Nhất là người như Trương tú bà kia, ánh mắt ɖâʍ tà, nội tâm xấu xí.
Cũng may cô nương câm mặc dù phạm sai lầm nhưng cuối cùng cũng đã mang Sở Trác trở về.
Trần Y Y nghĩ như vậy, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo tay Sở Trác.
Nay mặc dù đã là đầu hạ, nhưng là bởi vì bọn họ đang ở trong núi sâu, cho nên nhiệt độ trong đêm vẫn còn có chút lạnh.
Trần Y Y ngủ đến nửa đêm, bởi vì lo lắng Sở Trác sẽ bị lạnh, liền chủ động vươn tay đem người lôi vào trong ngực.
Lúc đầu Sở Trác có chút kháng cự nho nhỏ, Trần Y Y lúc đấy vẫn còn buồn ngủ cũng không có suy nghĩ nhiều, liền dùng đại lực đem người ấn vào trong ngực.
Ý
nghĩ của nàng hết sức đơn thuần, chỉ là sợ trong đêm Sở Trác sẽ bị lạnh.
Nhưng mà nàng không biết là sau khi nàng bạo lực đem người ấn vào trong ngực, trêи mặt trắng nõn của Sở Trác lập tức đỏ thấu.
Xung quanh chóp mũi của hắn tất cả đều là mùi hương nhàn nhạt chỉ trêи người nữ nhi mới có.
Sở Trác hơi ngẩng đầu lên một chút, muốn tránh khỏi mùi thơm làm cho hắn chóng mặt hoa mắt này, nhưng vừa ngẩng đầu lên bên cạnh chính là cần cổ tuyết trắng của Trần Y Y.
Từ nhỏ năng lực nhìn trong bóng đêm của hắn đã tốt hơn người bình thường, giờ phút này hắn thông qua ánh lửa xuyên qua khe hở nhìn thấy cần cổ xinh đẹp trắng tuyết như ngọc của Trần Y Y, đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Nhưng mà khi hắn hoảng hốt cúi đầu xuống, lại mơ hồ nhìn thấy trước ngực Trần Y Y có chút hở ra ……