Ngày kế tiếp Trần Y Y tỉnh lại, đã là giữa trưa.
Nàng một bên xoa xoa cái trán đang ẩn ẩn đau, một bên chống đỡ thân mình chậm rãi ngồi dậy.
Nhưng mà nàng còn chưa hoàn toàn ngồi dậy, cả người đã lập tức cứng đờ lại rồi.
Bởi vì trong nháy mắt nàng ngồi dậy, một cổ cảm giác vừa khó nói vừa khiến người ta thật thẹn thùng từ rất nhiều nơi không thể miêu tả trêи cơ thể truyền đến.
Trần Y Y theo bản năng cúi đầu nhìn sang, đã nhìn thấy một cánh tay thon dài hữu lực đang khoát trêи eo nàng.
Mà nàng cùng chủ nhân cánh tay kia, cả người trần như nhộng nằm cùng một chỗ?
Trần Y Y nhanh chóng kiểm tra thân thể mình một chút, càng kiểm tra trái tim nàng càng chìm xuống.
Đáng giận hơn là hôm qua nàng có uống chút rượu, căn bản không rõ ràng lắm đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Cũng không biết là do tên tiểu tử thúi Sở Trác đã lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?
Hay là do nàng say rượu loạn trí, không cẩn thận một ngụm ăn sạch phu quân nhỏ của nàng?
Nếu như là Sở Trác có tâm tư không sạch sẽ, nàng nhất định sẽ hung hăng đem người đánh một trận.
Nhưng nếu là nàng….
Là nàng say rượu mất lý trí, kia…kia không phải nàng liền biến thành tội nhân a?
Đối với một người có trí lực của một tiểu hài tử bốn năm tuổi xuống tay…
Cảm giác kia… Như là một người trưởng thành đi khinh nhờn tiểu hài tử a.
Trần Y Y thận trọng nhìn về phía Sở Trác, sau đó càng nhìn tim nàng lại càng chìm xuống dưới.
Bởi vì dưới mắt Sở Trác lúc này là một quầng thâm xanh đen. Vừa nhìn chính là do túng ɖu͙ƈ quá độ mà thành.
Mà khắp người hắn đều là những dấu vết xanh xanh tím tím, thoạt nhìn so với nàng càng nghiêm trọng hơn nhiều.
Bộ dáng kia của hắn thật giống như là bị người hung hăng chà đạp a.
Trần Y Y hoảng hốt, tâm trạng vô cùng rối loạn, đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, nàng đã ôm Tiểu thịt viên bỏ chạy.
Lúc này nàng càng ngày càng cảm thấy, chuyện hôm qua rất có thể do nàng khởi xướng.
Bởi vì mấy ngày qua, nàng phát hiện lúc mình nhìn đồ ngốc luôn luôn có một loại cảm giác vô cùng kì quái.
Cái loại cảm giác này làm cho nàng muốn đến gần hắn, lại làm cho nàng cảm thấy, như vậy là không đúng.
Trần Y Y nhịn không được suy đoán ” Có phải lúc nàng uống say, thấy đồ ngốc tú sắc khả xan, sau đó không màn phản đối của đồ ngốc, mạnh mẽ bá vương ngạnh thượng cung hắn?”
* Tú sắc khả xan: sắc đẹp thay cơm.
* Bá vương ngạnh thượng cung: ý chỉ cưỡng gian.
Bằng không đồ ngốc chỉ ngủ cùng nàng trong một cái phòng, vì sao lại trở nên thê thê thảm thảm như vậy?
Kỳ thật Trần Y Y trước đó một mực muốn đi, nhưng là vẫn chưa hạ được quyết tâm, không thật sự rời đi, cũng là bởi vì nàng thật sự không bỏ được Sở Trác.
Người không phải cỏ cây, nàng cũng đâu phải máu lạnh vô tình, nàng cùng đồ ngốc chung đụng thời gian lâu như vậy, ít nhiều cũng sẽ luyến tiếc a.
Nhưng là nhớ lại ánh mắt băng lãnh của Sở Hủ mỗi khi nhìn nàng,
Trần Y Y liền nhịn không được da đầu tê dại.
Về sau Sở Hủ sẽ thành lập hậu cung cho mình, hắn sẽ có được rất nhiều nữ nhân thuộc về hắn.
Lấy trình độ yêu thương của hắn dành cho Sở Trác, Sở Hủ sẽ an bài rất nhiều nữ tử ưu tú cho Sở Trác.
Đồ ngốc ỷ lại vào nàng như thế là bởi vì nàng thương yêu hắn, sủng ái hắn.
Nhưng đợi sau khi Sở Hủ cầm quyền, nữ nhân khắp thiên hạ đều sẽ bởi vì hắn là đệ đệ duy nhất của Sở Hủ, mà nghĩ biện pháp yêu thương hắn, sủng ái hắn.
Nàng không xác định được, lúc đó đồ ngốc còn người cần thê tử nghèo hèn như nàng hay không?
Coi như đồ ngốc là người trọng tình cũ, nhưng Trần Y Y nàng cũng không có cách nào cùng người khác chia sẻ nam nhân.
Nàng càng thêm không thích cả ngày chỉ quẩn quanh nơi hậu viện, cùng một đám nữ nhân nghĩ biện pháp tranh giành tình cảm của trượng phu.
Trần Y Y chỉ mong có thể tự do tự tại mà sống, không có bất kỳ người nào có thể uy hϊế͙p͙ được tính mạng của nàng.
Thời điểm Trần Y Y bỏ trốn, không một ai hay biết.
Bởi vì toàn bộ người Vô Hoa thôn đều đang chờ xem trò cười của Lâm quả phụ.
Từ khi Lâm quả phụ biết Sở tướng quân muốn đi, liền một lòng hy vọng Sở Hủ sẽ mang theo nàng ta.
Nhưng là Sở Hủ còn có rất nhiều chuyện muốn làm. Căn bản không nguyện ý mang theo một nữ nhân xa lạ vướng víu lại phiền toái.
Cho nên tiệc thịt nướng tối hôm qua, là cơ hội cuối cùng của nàng ta.
Nàng ta ở trong rượu của Huyền Vũ quân, hạ một chút xuân dược, liền muốn nửa đêm bò lên trêи giường Sở Hủ.
Nhưng nàng ta không nghĩ đến rằng, đám người Huyền Vũ quân không thể đem so với nam nhân bình thường, xuân dược đối với bọn họ mà nói căn bản là vô dụng.
Cho nên nàng ta nửa đêm mò mẫm đến phòng của Sở Hủ, đã bị Huyền Vũ quân bắt được.
Lúc này toàn bộ người Vô Hoa thôn cùng đám người Huyền Vũ quân đều đã tụ tập tại mảnh đất trống ở giữa thôn. Chờ xem Sở Hủ trừng trị Lâm quả phụ.
Cho nên không có người chú ý tới, con dâu của Sở gia vụng trộm rời thôn.
Sở Hủ lúc không hắc hóa, thế nhưng lại là một nam tử thực biết tôn trọng nữ nhân.
Trước đó chuyện Lâm quả phụ hại người, hắn ít nhiều cũng đã nghe mọi người nói qua.
Nhưng là ngày đó lúc trừng trị đám người Vô Hoa thôn, lại không xử lí chuyện của Lâm quả phụ chính vì nể tình nàng ta là nữ nhân lại còn là quả phụ, mới cố ý nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Về sau Lâm quả phụ nghe người khác nói, Sở Hủ đối với nữ nhân thập phần ôn nhu rộng lượng.
Trước đó có một tiểu cô nương ngoại lai, len lén đưa cho hắn tín vật đính ước.
Lâm quả phụ đã nhìn thấy Sở Hủ cười, mặt mày mười phần ôn hòa cự tuyệt tiểu cô nương kia.
Hành động ôn hòa đó của Sở Hủ đã làm cho Lâm quả phụ càng thêm có dũng khí.
Nàng ta nghĩ đến coi như ban đêm quyến rũ thất bại, Sở Hủ cũng sẽ không thật sự xử phạt nàng ta. Nhưng là vạn nhất nàng ta thành công, liền không cần tiếp tục ở lại cái nơi thâm sơn cùng cốc này nữa.
Nhưng làm cho Lâm quả phụ thất vọng là, Sở Hủ chỉ ôn nhu với nữ tử nhà lành.
Tại thời điểm Sở Hủ xử lý Lâm quả phụ, Trần Y Y một mình lén lút lên núi.
Nàng biết sau khi tỉnh lại mà không thấy nàng, Sở Trác sợ rằng sẽ nổi điên mà tìm nàng khắp nơi.
Sở Hủ vì không muốn nhìn thấy đệ đệ chịu khổ, nhất định cũng sẽ hỗ trợ hắn tìm kiếm nàng.
Nếu như nàng ngu ngốc đi ra đường lớn, liền nhanh chóng bị Huyền Vũ quân tóm được.
Sau khi do dự một chút, Trần Y Y quyết định trước hết cứ lẩn trốn xung quanh ngọn núi này đã. Đợi đám người Sở Hủ rời khỏi Vô Hoa thôn, nàng lại len lén xuống núi rời đi.
Trần Y Y vừa mới lên núi không bao lâu, bầu trời liền đổ mưa.
Nay đã là đầu thu, bởi vì trời mưa nên nhiệt độ trêи núi rất thấp.
Trần Y Y đột nhiên cảm thấy thân thể truyền đến từng đợt rét run, bụng dưới ẩn ẩn cảm thấy không thoải mái.
Trước kia thân thể Trần Y Y rất yếu, từ sau khi xuyên việt thân thể nàng đã tốt lên không ít, cho tới nay cũng chưa từng mắc bệnh gì.
Nàng đi đi một hồi, đột nhiên cảm thấy hình như bản thân phát sốt.
Trần Y Y ngẩng đầu nhìn mưa càng lúc càng lớn, nàng cảm thấy tiếp tục như vậy có chút không ổn.
Nàng lo lắng mình sẽ sinh bệnh, hiện nay nàng đang ở trong núi, nếu nàng còn sinh bệnh nhất định sẽ trở
thành món ăn ngon trong miệng đám dã thú.
Trần Y Y bước nhanh lên phía trước tìm chỗ tránh mưa, đợi khi nàng tìm được, trêи người gần như bị mưa xối cho ướt đẫm.
Trần Y Y nhìn mưa càng lúc càng lớn, nhịn không được bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Nàng nhớ kĩ không gian tùy thân của người khác còn cho phép chủ nhân đi vào. Không biết nàng có thể đi vào hay không?
Trước đó nàng muốn đoạt lại Ngọc Khấu là vì muốn cất giữ bạc cùng một ít đồ vật linh tinh.
Cho nên nàng hoàn toàn không nghĩ tới, Ngọc Khấu của nàng có thể chứa vật sống hay không?
Lúc này thấy mưa càng lúc càng lớn, mà thân thể nàng lại thập phần khó chịu, liền muốn ôm Tiểu thịt viên thử vận may.
Nếu nàng có thể trốn vào trong không gian, nói không chừng nàng sẽ có thể tránh được việc người khác truy tìm tung tích.
Trần Y Y nghĩ như vậy liền thử nhắm mắt lại.
Sau đó nàng đợi trong chốc lát, nàng và Tiểu thịt viên vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Trần Y Y nhịn không được thở dài một hơi, xem ra không gian của nàng không thể chứa được vật sống.
Cũng không biết hiện tại, đồ ngốc Sở Trác kia đã tỉnh chưa?
Nếu hắn tỉnh, phát hiện nàng biến mất, hẳn là sẽ rất tức giận đi?
Trần Y Y đột nhiên có chút không dám nghĩ tới, nàng từ trong không gian lấy ra một bộ y phục sạch sẽ, đem quần áo đã ướt đẫm trêи người thay ra, để tránh cho bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.
Trần Y Y cởi quần áo trêи người, ánh mắt cũng không dám liếc tình trạng cơ thể mình một chút.
Cũng không biết tiểu gia hỏa kia làm sao lại hung ác như thế, biến nàng thành cái bộ dạng này…
Tại thời điểm Trần Y Y thay quần áo, bên kia Sở gia đã muốn náo loạn đến lật trời.
Sở Trác sau khi tỉnh lại không nhìn thấy Trần Y Y, hắn ngay lập tức đoán là Trần Y Y tức giận, lập tức muốn đi ra ngoài tìm nàng.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện điểm không thích hợp, bởi vì con chó ngốc mà Trần Y Y thích nhất cũng không thấy đâu.
Sở Hủ vừa mới xử lí xong chuyện Lâm quả phụ, mới vừa trở lại viện tử đã thấy đệ đệ ôm ngực hướng chỗ hắn chạy tới.
Gần đây khí sắc của Sở Trác đã tốt lên rất nhiều, nhưng là giờ phút này, mặt mũi hắn lại trắng bệch cơ hồ biến thành trong suốt.
Cặp mắt xinh đẹp của hắn lúc này nhìn có chút trống rỗng, giống như là bị cái gì hút mất hồn phách vậy.
Hốc mắt của hắn đỏ bừng, môi mỏng không chút huyết sắc mím lại thật chặt.
Sở Hủ nói: ” A Trác, đây là thế nào? “
Sở Trác không có quan tâm đại ca nhà mình, mà lập tức xông vào viện của lão phu nhân.
Sở Trác một bên xông vào một bên liên tục ho khan, dưới ánh mắt kỳ quái của mọi người đẩy ra cửa của một gian phòng.
Từ khi hắn phát hiện không thấy Trần Y Y, ngực liền thập phần đau đớn, dồn nén khiến hắn vô cùng khó chịu.
Chờ hắn đem cả viện tìm xong, nhịn không được liền thổ huyết.
Mấy người chung quanh thấy thế bị một màn này dọa cho choáng váng.
Sở Hủ thật nhanh vọt tới, muốn đỡ lấy đệ đệ đang lung lay sắp đổ, lại bị Sở Trác mặt không đổi sắc đẩy ra.
Máu đỏ tươi dọc theo khóe miệng của Sở Trác, từng chút từng chút chảy xuôi xuống, sau đó thấm vào trong bộ y phục tuyết trắng có chút xốc xếch của hắn, nhiễm lên màu đỏ chướng mắt.
Lão phu nhân bị dáng vẻ của nhị nhi tử dọa choáng váng, bà lệnh Lưu ma ma đỡ mình ra.
Lão phu nhân nói: ” Trác nhi, ngươi làm sao vậy? Làm sao lại thổ huyết? “
Sở Minh Yến thấy Trần Y Y không ở bên cạnh hắn, liền biết chuyện này nhất định có liên quan đến Trần Y Y.
Mà lúc này Vân Bích cùng cô nương câm một trước một sau chạy đến, sắc mặt hai người đều vô cùng trắng bệch, Vân Bích đôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.
Không đợi Sở Minh Yến mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra, âm thanh yếu ớt của Sở Trác đã vang lên.
Trong giọng nói của hắn lộ ra nồng đậm thê lương: ” Ta… Có phải rất vô dụng hay không? “
Bằng không, nàng vì sao lại chờ không kịp như thế, gấp rút muốn rời khỏi ta.
Sở Trác nói xong câu đó, gương mặt bệnh trạng lộ ra một tia trào phúng.
Nàng quả nhiên là vẫn ghét bỏ hắn, ghét hắn là một kẻ tàn phế, là một kẻ ngu!
Sở Trác càng nghĩ trong lòng càng đau nhức, trong chớp mắt cơ hồ hít thở không thông.
Nhưng là hắn không cam tâm! Hắn muốn, không phải kết quả như vậy!
Sở Trác chậm rãi nháy nháy mắt, con ngươi thanh tịnh trong suốt lộ ra một cỗ hàn ý rét buốt thấu xương.
Sở Hủ: ” A Trác, có chuyện gì nói cho đại ca biết, đại ca đem người khi dễ ngươi rút gân lột da! “
Không đợi Sở Hủ nói hết lời, Sở Trác liền hướng bên ngoài viện chạy đi.
Sở Hủ lông mày nhăn lại, không nói hai lời liền đuổi theo đệ đệ.
Sở Minh Yến nhìn thoáng qua bầu trời âm u, nhìn Vân Bích nói: ” Nàng đi rồi? “
Mặc dù Sở Minh Yến đã sớm biết, Trần Y Y sẽ có một ngày rời khỏi Sở gia.
Nhưng nàng không nghĩ tới, Trần Y Y lại lựa chọn không từ mà biệt. Việc này không giống tác phong của Trần Y Y.
Sở Minh Yến nhịn không được nghĩ: Có phải đã xảy ra chuyện gì? Mới buộc Trần Y Y cứ thế rời đi? Không một lời từ biệt?
Vân Bích nghe vậy, nước mắt lập tức lăn xuống.
Kỳ thật nàng hẳn là đã sớm phát hiện, nhưng lúc ấy chỉ lo thẹn thùng, không phát hiện được cảm xúc của tiểu thư không thích hợp.
Vân Bích vô cùng khổ sở, tiểu thư là bởi vì biết nàng thích Kỳ Sinh, nên mới không đem nàng theo.
Vân Bích càng nghĩ càng thấy khổ sở, nàng lúc ấy sao lại ngốc như vậy, lại không nhìn ra tiểu thư muốn rời đi a?