Lúc Trần Y Y nghe được giọng nói của đối phương, nhịn không được trong lòng lộp bộp một chút. Nàng theo bản năng liền nhích lại gần Sở Trác, giống như làm vậy có thể làm nàng cảm thấy an toàn hơn một ít.
S
ở Trác cảm thấy người bên cạnh cứng ngắc, liền đem Đoàn tử giao cho cô nương câm đứng một bên. Sau khi cô nương câm đón được Đoàn béo từ tay Sở Trác liền lui về phía sau đứng.
Kết quả nàng vừa lui về sau một bước,
Đoàn Tuyết bởi vì không nhịn thấy nương nên lập tức không vui y y nha nha.
Đoàn Tuyết đã mọc mấy cái răng sữa, thời điểm mở miệng, mấy chiếc răng nhỏ đáng yêu kia thập phần dễ thương.
Trần Y Y vốn còn có chút bất an, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của nữ nhi, đột nhiên nàng không còn sợ hãi như trước nữa. Nàng hiện tại cũng không phải một mình, bên cạnh nàng còn có phu quân ngốc và tiểu khả ái Đoàn Tuyết, cho dù Sở Hủ đối với nàng có bất mãn lớn cỡ nào cũng phải nể mặt hai phụ tử bọn họ a.
Nàng quay người muốn đi xem Đoàn Tuyết làm sao vậy, bên kia Sở Hủ đã hướng chỗ bọn họ đi tới.
Sở Hủ mặc một thân cẩm bào màu đen, trêи đầu đội quan ngọc màu tím thẫm, toàn thân toát lên cảm giác quý khí bức người. Khí chất của hắn hiện nay cùng hai năm trước khác nhau rất lớn, trêи người hắn dường như ít đi mấy phần sát khí lại nhiều thêm mấy phần cao thâm khó lường.
Trần Y Y không dám nhìn hắn nhiều, chỉ hơi lướt mắt trêи người hắn rồi lập tức đi theo Sở Trác tiến lên hành lễ với Sở Hủ: ” Đại ca “
Ánh mắt Sở Hủ lướt qua Trần Y Y một chút, liền rơi xuống trêи người tiểu béo còn đang phát cáu trong ngực cô nương câm.
Tiểu gia hỏa bất mãn vì không nhìn thấy nương, đưa tay muốn đem Sở Trác đang chặn ở giữa đẩy ra. Bởi vì nàng đang phát cáu, gương mặt bánh bao nhăn lại làm cho gò má núng nính thịt lại lắc lắc lư lư, cả người bé con nhìn vừa hung dữ lại vừa manh.
Sở Trác bị Đoàn béo chạm chạm vào cánh tay một chút, đừng nhìn tay nhỏ của nàng vừa béo vừa ngắn, nhưng lực đạo trêи tay lại lớn đến kinh người. Hắn cảm thấy cánh tay mình ê ẩm đau, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Đoàn béo đang ngẩng mặt đầy phách lối.
Đoàn Tuyết cảm nhận được ánh nhìn uy nghiêm chăm chú của phụ thân, nhưng nàng mới không thèm sợ hắn a. Tại thời điểm Sở Trác nhìn nàng, còn mười phần ương ngạnh a a một trận gọi bậy. Dáng vẻ đó giống như đang nói: Nhìn cái gì vậy chứ? Chưa thấy qua tiểu hài tử nào khả ái như ta sao?
Sở Hủ thấy thế ánh mắt nhìn về phía Trần Y Y hơi bất mãn, nói: ” Không phải đã hơn một tuổi sao? Làm sao còn chưa mở miệng gọi người? “
Trần Y Y nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức hiểu được hắn là đang nói Đoàn Tuyết, Trần Y Y nhân tiện nói: ” Đại ca, Đoàn Đoàn nói chuyện tương đối trễ, bất quá nàng đã gọi nương rồi. “
Sở Hủ nghe Trần Y Y nói vậy, tựa hồ đột nhiên nhớ ra cái gì đó? Nguyên bản áp suất thấp tỏa ra trêи người hắn liền hòa hoãn một chút. Hắn hơi nheo mắt nhìn đệ đệ nhà mình.
Sở Hủ: ” Ta suýt nữa đã quên A Trác lúc nhỏ cũng chậm nói chuyện, bất quá hắn lại không phải là một oa nhi hung dữ! “
Sở Hủ là thai xuyên đến, so với Sở Trác lớn hơn hai tuổi rưỡi. Hắn nhớ kĩ năm hắn bốn tuổi, Sở Trác còn chưa nói chuyện được lưu loát, Sở Trác thường xuyên đi theo phía sau hắn, lẻo đẻo hệt cái đuôi nhỏ, nhìn thấy vật gì mới lạ liền lập tức hướng hắn lắp ba lắp bắp đặt nghi vấn.
Lúc ấy hắn mặc dù vẫn là một tiểu hài tử, nhưng hồn phách bên trong chính là một chàng trai hai mươi mấy tuổi.
Cho nên hắn thập phần lo lắng, sợ đệ đệ về sau sẽ gặp khó khăn trong chuyện giao tiếp hoặc là sẽ mắc chứng cà lăm.
Về sau hắn nghe cha nương nói mới biết được, đệ đệ chỉ là biết nói so với người khác chậm hơn một chút, sau này thường xuyên luyện tập liền có thể nói chuyện lưu loát rồi.
Bộ dạng lúc nhỏ của Sở Trác cùng những tiểu cô nương khác có phần giống nhau. Cho nên Sở Hủ đối với hắn thập phần sủng ái. Về sau nhà bọn hắn lại có thêm một tiểu muội muội, Sở Hủ lúc này mới chuyển một phần sủng ái dành cho Sở Trác sang tiểu muội muội.
Bất quá cho dù Sở Minh Yến đã phân tán một phần lực chú ý của Sở Hủ, nhưng bởi vì Sở Trác là tiểu nhi tử trong nhà, nên vẫn được mọi người sủng ái vô hạn.
Sở Trác không nhớ được kí ức khi đó, nên không cách nào hồi tưởng lại như đại ca mình. Bất quá hắn đúng là đã từng nghe mẫu thân nói qua, trước đây quả thật hắn nói chuyện khá trễ.
Sau đó Sở Trác mang theo mẫu nữ Trần Y Y, nối gót Sở Hủ đi vào Nhϊế͙p͙ chính vương phủ.
Sở Hủ có rất nhiều chuyện cần phải xử lí, lại còn phải chiếu cố tiểu hoàng đế còn nhỏ tuổi, cho nên phần lớn thời gian đều ở lại trong hoàng cung, mà Sở Minh Yến mặc dù cũng ở trong phủ Nhϊế͙p͙ chính vương, nhưng thời gian này nàng còn bận bịu với chuyện mở học đường nên cũng không thường xuyên hồi phủ. Ngày thường một Nhϊế͙p͙ chính vương phủ rộng lớn như vậy cũng chỉ có một mình Sở lão phu nhân ở.
Sở Trác bởi vì hiện tại tay nắm trọng quyền, lại là một nam tử đã thành gia thất, cho nên Sở Hủ mới phân hắn ra ngoài ở.
* Thành gia thất: tức là đã lập gia đình.
Dựa theo sự sủng ái mà Sở Hủ và Sở lão phu nhân dành cho Sở Trác, bọn họ đương nhiên không muốn cho Sở Trác ra ngoài sống một mình. Nhưng là Sở Trác cũng không còn nhỏ tuổi, thân phận hắn lại tương đối đặc thù, Sở Hủ không có cách nào luôn đem hắn đặt dưới mí mắt mà che chở. Hơn nữa Sở Trác cũng không thích bị người khác nuôi nhốt, hắn hiện tại đã không còn là một tên phế nhân vừa ngốc vừa điên.
Trần Y Y đi theo sau lưng Sở Trác, thấy Sở Hủ không có ý tra hỏi chuyện nàng tự mình đào tẩu, trong lòng nhịn không được cảm thấy bất ổn. Kỳ thật nàng tình nguyện muốn Sở Hủ sẽ sớm răn dạy nàng, cũng không muốn như lúc này, chờ đợi trong lo lắng, hãi hùng.
Sở Trác đưa tay nhéo nhéo mu bàn tay Trần Y Y, để nàng không lo lắng những chuyện này. Nếu đại ca cùng mẫu thân thật sự làm khó nàng, hắn liền lập tức chủ động xin đi trấn thủ biên cương. Cách này không chỉ có thể giúp đại ca giữ gìn biên ải, còn có thể tránh chuyện người một nhà nhưng sinh hoạt với nhau lại không thoải mái.
Đoạn thời gian mà Sở Trác sinh bệnh, hằng đêm đều mơ thấy cùng một cơn ác mộng. Hắn biết đó không chỉ đơn giản là một cơn ác mộng thông thường. Bởi vì giấc mộng kia thật sự quá chân thực, chân thực đến mức hắn có thể cảm nhận được khổ cực, nhục nhã cùng đớn đau trong mộng.
Sở Trác mơ hồ hiểu được, giấc mộng kia có lẽ là nhân sinh của hắn trước khi ‘Trần Y Y’ xuất hiện. Một nhân sinh đau đớn như thế, lại bởi vì sự xuất hiện của nàng mà hoàn toàn thay đổi.
Nếu không phải Trần Y Y xuất hiện, căn bản sẽ không có Sở lão phu nhân, Sở Minh Yến, Sở Trác và sau đó là Đoàn Tuyết. Theo đạo lí mà nói, Trần Y Y là ân nhân cứu mạng của cả nhà bọn hắn.
Nhưng là chuyện này hắn lại không thể nói ra, bởi vì hắn không biết sau khi người khác phát hiện bí mật của nàng, có thể trấn định giống như hắn hay không, có thể giữ bí mật giúp nàng được hay không.
Trong mộng, Sở Trác chỉ nhìn thấy những chuyện liên quan đến chính bản thân hắn, hắn chỉ biết kết cục của mình cùng người nhà, nhưng lại không biết thì ra nữ nhân kia đã nhúng tay vào. Bất quá hắn đã quá hiểu đại ca, dựa trêи tính tình đại ca, nếu đại ca biết nữ nhân kia đã hại chết cả nhà của hắn, Sở Hủ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nữ nhân kia.
Sở Hủ để ý nhất chính là người nhà của hắn, hắn sẽ dùng những thủ đoạn đáng sợ nhất trêи đời, từng chút từng
chút đem nữ nhân kia hành hạ tới chết. Trần Y Y đại khái là đã biết được kết cục của người kia, nên mới e sợ đại ca hắn như vậy.
Cũng chính vì Sở Trác hiểu được nàng đang lo sợ cái gì, Sở Trác mới không có cách nào hận Trần Y Y dù chỉ một chút. Bởi vì nếu là hắn, dưới tình huống kia, cũng sẽ lựa chọn chạy trốn để bảo vệ bản thân mình.
Cho nên Sở Trác cũng không oán hận Trần Y Y, so với Trần Y Y mà nói, hắn càng thêm thống hận chính bản thân mình, hắn hận mình trước kia quá yếu đuối, không có cho nàng đầy đủ cảm giác an toàn, để nàng phải mang theo hài tử của bọn họ một mình đào tẩu mong giữ mạng.
Sở lão phu nhân sau khi được hạ nhân bẩm báo rằng Sở Trác trở về, bà đã sớm vận y phục chỉnh tề, ngồi đợi thật lâu tại hậu viện. Sau đó bà lại nghe nói, Sở Trác trở về lần này không chỉ mang theo Trần Y Y mà còn có thêm một tiểu nữ oa đáng yêu.
Trong lòng Sở lão phu nhân không rõ là cái tư vị gì? Trước đây bà cảm thấy Trần Y Y là ân nhân của Sở gia bọn họ, bọn họ hẳn là nên đối với nàng vô vàn cảm kϊƈɦ. Sau đó bà lại nhớ đến khoảng thời gian Trần Y Y rời đi, Sở Trác gần như phát điên, bộ dáng nhếch nhác đáng thương kia của hắn khiến bà đau lòng không ngớt, liền lập tức ở trong lòng oán hận Trần Y Y nhẫn tâm.
Sở lão phu nhân không biết Trần Y Y tại sao phải rời đi, liền cũng giống như những người bên ngoài, nghĩ rằng nàng ghét bỏ Sở Trác là một kẻ ngu. Nay nghe ngóng được tin tức Sở Trác đã thanh tỉnh lại, hơn nữa còn là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, cho nên lại muốn nối lại tình xưa, bắt quàng làm họ?
* Mình lấy ý từ câu” Thấy sang bắt quàng làm họ ” ấy, ý chỉ Trần Y Y thấy Sở Trác bây giờ đã là tướng quân, muốn nhận quan hệ phu thê để hưởng vinh hoa phú quý.
Sở lão phu nhân mặc dù có một chút bất mãn, nhưng bà từ trước đến nay là một người tính tình ôn hòa, chỉ cần Trần Y Y lần này trở về, thật tâm muốn cùng Sở Trác hòa hảo như lúc đầu, bà cũng không có ý định thật sự làm khó Trần Y Y. Cho nên tại lúc Sở Hủ dẫn theo Sở Trác và Trần Y Y vào, bà đã không bày ra vẻ mặt nặng mày nhẹ cho Trần Y Y nhìn.
* Mặt nặng mày nhẹ: ý chỉ thái độ không tốt.
Về sau bà thấy Tiểu Đoàn Tuyết khả ái nằm trong ngực cô nương câm, liền không còn thời gian để ý đến chút xíu bất mãn nho nhỏ trong lòng. Bà sai cô nương câm đem tiểu hài tử ôm đến bên cạnh mình, bộ dáng của tiểu cô nương này cùng Sở Trác lúc nhỏ giống nhau như đúc.
Đoàn Tuyết vừa được ôm đến trong lòng Sở lão phu nhân, liền dựng đôi mày nhỏ ê a kêu lên. Nàng không thích người lạ ôm nàng, nàng muốn mẫu thân a~
Trần Y Y nhìn thấy bộ dáng trừng mắt khó chịu của tiểu gia hỏa ấy, nhịn không được trái tim đều nhấc lên. Nàng lo lắng Sở lão phu nhân sẽ bởi vì vậy mà tức giận, cảm thấy nàng đã không giáo dưỡng hài tử thật tốt.
Nhưng mà làm cho Trần Y Y cảm thấy ngoài ý muốn chính là, đối với Đoàn Tuyết không hiểu chuyện lại ngang ngược càn rỡ, không những không chút tức giận, mà còn vừa cười vừa hướng lưu ma ma ở bên cạnh nói: ” Ai nha, tiểu hài tử này tính tình cũng thật lớn a, giống hệt A Hủ lúc nhỏ a. “
Sau khi Sở Hủ mang phu thê Sở Trác đến vấn an lão phu nhân, liền an tĩnh ngồi một bên uống trà, đột nhiên nghe thấy mẫu thân mình nói vậy, nhất thời sửng sốt, hắn quay đầu nhìn về phía Đoàn béo đang quệt miệng, a a cùng lão phu nhân ” đàm đạo “, nhịn không được nói: ” Nương, làm sao lại giống ta chứ? “
Lão phu nhân thấy đại nhi tử phản bác bà, liền muốn cùng hắn hảo hảo ôn lại chuyện cũ một phen. Chính là không đợi bà mở miệng giúp đại nhi tử nhớ lại, Lưu ma ma ở một bên đã cười, đánh gãy lời nói của bà: ” Lão phu nhân người xem a, hài tử này giống như được đúc ra từ một khuôn với Nhị gia a, ngoại trừ nàng không phải nam oa, thì vẻ bên ngoài giống nhị gia như đúc. “
Lão phu nhân nghe vậy nhìn về phía Đoàn Tuyết, bà càng nhìn càng cảm thấy hài tử này thập phần chọc người yêu mến, vừa mập mạp vừa trắng nộn, ngắm nàng cũng vô cùng vui vẻ.
Sở lão phu nhân ôm Đoàn béo, muốn ôm nàng lên cao nhưng lại không nổi, bà có chút lúng túng nói: ” Rất giống a, bất quá nàng so với A Trác lúc nhỏ thì béo hơn nhiều.”
Sở Hủ thấy lão phu nhân không nhắc đến chuyện lúc nhỏ của hắn, ở trong lòng liền hung hăng thở phào một hơi. Liên quan đến một ít chuyện trước kia, hắn quả thật không muốn nhớ lại, bởi vì có rất nhiều chuyện lúc nhỏ đều là lịch sử đen của hắn, nhắc lại thật mất mặt a~
Sở Hủ là thai xuyên qua, cho nên đối với những sự việc xảy ra lúc nhỏ hắn nhớ rất rõ ràng. Trước đây bởi vì không thích nhũ mẫu cho bυ", cảm thấy một đại nam tử như hắn mà còn đi bυ" sữa…chuyện này thật mất mặt, nên hắn đã quyết định khóc nháo làm ầm ĩ, hi vọng mọi người hiểu ý, dùng thìa đút cho hắn a. Sau khi hắn quơ tay múa chân mệt đến nửa sống nửa chết, cuối cùng mọi người cũng có thể hiểu được ý hắn, kết quả bởi vì hắn mới sinh không bao lâu, nên trong lúc uống sữa bằng thìa đã bị sặc!
Còn có bộ dáng lúc Sở Hủ một hai tuổi thập phần đáng yêu, mẫu thân hắn, nhũ mẫu hắn, Lưu ma ma, thậm chí là tú nương trong phủ, tất cả đều ưa thích nhéo nhéo gương mặt nhỏ của hắn, vừa ôm lại vừa hôn hắn, về sau, ngay cả phụ thân cũng thập phần nghiêm túc đem bộ râu cứng rắn kia cọ cọ gò má hắn.
* Tú nương: người làm công việc may vá, thêu thùa thời xưa.
Sở Hủ không thể nhịn được nữa, sau đó liền nổi giận, mỗi ngày đều làm mặt lạnh, ngoại trừ mẫu thân, hắn không để ai thân cận. Trong nhà cũng biết trong lòng hắn bất mãn, mọi người đều cảm thấy đại công tử tính tình thật lớn a.
Trần Y Y thấy lão phu nhân cũng không có ý tứ tính sổ cùng nàng, không khỏi cảm kϊƈɦ nhìn thoáng qua Đoàn béo. May mắn nàng sinh ra Đoàn béo một tiểu oa nhi vừa đáng yêu vừa chọc người yêu thích, bằng không chỉ sợ cửa ải hôm nay không dễ dàng thông qua được rồi.
Đoàn tử ngay từ đầu còn có chút tức giận, nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện cái người đang ôm nàng này, ôm nàng hết sức thoải mái, so với mẫu thân còn muốn tốt hơn.
Đoàn béo thoải mái liền không còn tức giận, thân mình tròn vo mềm nhũn, liền tựa vào trong ngực lão phu nhân bắt đầu ngáp.