Đoàn béo chẳng hiểu sao lại bị phụ thân cùng mẫu thân bỏ rơi, nàng ở trong lòng tổ mẫu mà cảm thấy thật ngột ngạt nha. Tiểu gia hỏa bởi vì lúc trước đã khóc lớn một trận, nên đôi mắt to của nàng hiện tại lại hồng hồng, khảm trêи khuôn mặt bánh bao nhuyễn nhuyễn manh manh nhìn có vẻ phá lệ điềm đạm đáng yêu. Nàng không vui ngáp một cái, tiểu nhân nhi lại bày ra vẻ mặt khắp thiên hạ đều thiếu nợ nàng.
Lão phu nhân thấy thế nhịn không được bật cười, liền hỏi Thu Quỳ tiểu nha đầu này là thế nào? Thu Quỳ nghe vậy liền đem sự tình phát sinh trước đó một năm một mười nói cho lão phu nhân nghe. Lão phu nhân cùng Sở Minh Yến nghe xong, hai người liền nhịn không được nở nụ cười tươi như hoa.
*Một năm một mười: đầu đuôi ngọn ngành, tận nguồn gốc rễ ….
Đoàn béo không biết tổ mẫu cùng tiểu cô cô của nàng đang cười cái gì, nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn nơi này một chút, nơi kia một chút, nàng thấy trêи mặt mọi người đều là ý cười, chẳng hiểu ra sao cũng hùa theo mọi người, nở nụ cười ngây ngô. Lúc nàng cười lên làm lộ ra mấy cái răng sửa nho nhỏ, thập phần khả ái!
Lão phu nhân thấy bộ dáng khả ái của nàng, nhịn không được ôm đại tôn nữ hôn hôn mấy cái: ” Đoàn Đoàn, chính là thần dược giúp tổ mẫu vui vẻ a! “
Sở Minh Yến nghe vậy cũng cười nói: ” Còn không phải sao! Nhị ca cùng nhị tẩu đều thực dễ nhìn, Đoàn Đoàn chính là kế thừa tất cả ưu điểm của hai người họ. “
Lời này của Sở Minh Yến không sai chút nào, lão phu nhân càng xem càng cảm thấy đại tôn nữ nhà bà thật là một hài tử thiên hạ vô song, cảm thấy đại tôn nữ của bà ngay cả ngón tay cũng dễ nhìn gấp mấy lần hài tử nhà khác.
Chớ nhìn Sở gia bọn họ có ba hài tử, nhưng là cả ba người ngày thường đều thực bận rộn, có rất ít thời gian bồi bên cạnh lão phu nhân. Nay đã có Đoàn béo nhà nhị ca, cũng có thể giúp lão phu nhân bớt tịch mịch nhàm chán.
Một bên khác Trần phu nhân ở trêи lưng ngựa bị Sở Trác hung hăng hôn mấy cái, nàng vốn dĩ muốn kéo Sở Trác làm chút chuyện xấu hổ. Nhưng hiển nhiên nàng đã đánh giá quá cao năng lực ở phương diện này của nam nhân nhà mình, sau khi Sở Trác hôn nàng cũng không có thêm hành động quá phận gì, làm hại Trần Y Y nhịn không được một trận tiếc nuối.
Từ sau khi nàng nhận thức được năng lực thật sự của Sở Trác, vì cuộc sống hạnh phúc sau này của hai phu thê, mấy ngày nay da mặt vốn đã dày của Trần Y Y lại càng dày hơn nữa. Bởi vì nàng biết, nếu nàng không mặt dày mày dạn một chút, hảo hảo dẫn đường chỉ lối cho tay mơ Sở Trác, thì về sau trong chuyện phòng the của hai phu thê nàng sẽ là người chịu thiệt nha.
Nhưng mà Trần Y Y tự nhận là ” dốc lòng dạy bảo ” trong mắt Sở Trác lại biến thành nàng bại lộ bản tính của tiểu yêu tinh, lúc nào cũng có thực nhiều biện pháp câu dẫn hắn, tra tấn hắn!
Trong lòng Sở Trác càng thêm tin tưởng, tin Trần Y Y chính là tiểu yêu quái ở nơi thâm sơn cùng cốc.
Sở Trác mang Trần Y Y đi đến vùng ngoại ô tửu trang, tòa tửu trang này thuộc sở hữu của Sở Minh Yến. Là do Tiểu hoàng đế sau khi đăng cơ đã ban tặng cho nàng ấy.
* Tửu trang: giống như rượu trang
Sở Trác nhớ kĩ Trần Y Y đặc biệt yêu thích uống rượu trái cây, hắn đã sớm sai người ủ một ít rượu trái cây. Hôm nay vừa vặn đưa Trần Y Y đến đây, để nàng lựa chọn một vài loại rượu mà nàng yêu thích. Nhưng là làm cho Sở Trác ngoài ý muốn chính là, vị sư phụ xuất quỷ nhập thần của hắn thế mà lại đang ở bên trong tửu trang?
Kỳ thật Sở Trác cũng không muốn để Trần Y Y gặp mặt sư phụ hắn, bởi vì bộ dạng của sư phụ hắn thật sự là vô cùng mê hoặc nhân tâm nha. Thời điểm Sở Trác còn rất nhỏ rất nhỏ, hắn đã không chỉ một lần nhìn thấy cô nương vì sư phụ mà đòi sống đòi chết. Thậm chí sau này hắn còn nhìn thấy một tiểu cô nương vì bị sư phụ không ngần ngại thương tổn mà đã dứt khoát xuống tóc làm ni cô! Các nàng đều là người đáng thương bị vẻ bề ngoài soái khí của sư phụ mê hoặc.
Sở Trác nhớ kĩ lúc trước Trần Y Y cũng bởi vì hắn ngày thường đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, nên Trần Y Y đối với một kẻ ngốc như hắn mới quan tâm nhiều hơn một chút. Hắn phi thường lo lắng sau khi Trần Y Y nhìn thấy sư phụ hắn, cũng sẽ bị vẻ ngoài hào hoa của sư phụ hắn lừa gạt.
Thời điểm Sở Trác mang theo Trần Y Y vào tửu trang, sư phụ Ngọc Lăng Liệt của hắn đang ôm một vò rượu lớn lung la lung lay đi tới. Sư đồ hai người từ rất xa đã cảm ứng được khí tức của đối phương.
Sở Trác vốn đang cười nói cùng với Trần Y Y, trong nháy mắt nhu hòa trong mắt lập tức biến thành băng lãnh. Trần Y Y còn không kịp phản ứng đây là tình huống như thế nào, liền cảm thấy một đạo gió lạnh thấu xương thẳng tắp ập vào mặt nàng. Trần Y Y lập tức bị dọa không nhẹ, nàng hơi ngây người một chút, liền nghe thấy một chuỗi chuông vàng nhỏ trêи ủng của Sở Trác vang lên, nàng đã bị Sở Trác ôm eo tránh qua một bên.
Sau đó Trần Y Y đã nhìn thấy một bóng người đột nhiên từ cổng tửu trang nhảy vọt ra. Đây là lần đầu tiên Trần Y Y nhìn thấy Ngọc Lăng Liệt bằng xương bằng thịt, khi nhìn rõ gương mặt của đối phương, nàng nhịn không được hít vào một hơi. Mặc dù nàng đã sớm biết đối phương là một mỹ nam tử với mái tóc màu bạc ma mị, nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một cảm nhận hoàn toàn khác biệt.
Ngọc Lăng Liệt mặc một bộ bạch y rộng rãi, trêи chiếc cổ mảnh khảnh đeo một dây tràng hạt phật châu, mái tóc bạc trắng như tuyết của hắn tùy ý xỏa tung trêи vai, trêи cổ tay cũng đeo một xâu chuỗi phỉ thúy màu lục bích, ngoại trừ một vò rượu lớn hắn đang ôm trong ngực thoạt nhìn chướng mắt vô cùng, thì tất cả
mọi thứ trêи người hắn, thoạt nhìn y như một vị trích tiên nhàn tản.
Sở Trác thấy Trần Y Y xuất thần ngắm nhìn gương mặt yêu nghiệt của Ngọc Lăng Liệt, nhịn không được nhíu mày ôm lấy đầu nàng áp vào trong ngực mình. Trần Y Y ghé vào trong ngực Sở Trác sửng sốt một chút, lập tức hiểu được tiểu phu quân nhà nàng là đang ăn dấm. Nàng nhịn không được mừng thầm một chút, trong lòng ngọt ngào giống như ăn mật.
Sở Trác nghe tiếng cười trầm thấp của nàng, trong lòng vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, hắn dùng tay nhéo nhéo ngón tay Trần Y Y, ra hiệu nàng tốt nhất thành thật một chút cho hắn, bằng không… Bằng không đợi khi trời tối, hắn sẽ cho nàng đẹp mặt.
Trần Y Y tiếp thu thật tốt ý tứ Sở Trác, trong chuyện phòng the nàng mới là người quyết định nha, nàng căn bản không sợ uy hϊế͙p͙ yếu ớt của người nào đó a~ Bất quá nhìn dáng vẻ tức giận của Sở Trác, Trần Y Y lập tức cảm thấy một trận rét run, nàng thật không cam lòng, nhưng vẫn phải thần phục dưới ɖâʍ uy của Sở Trác.
Sau khi trấn an Trần Y Y xong, Sở Trác hướng về phía sư phụ mình nói: ” Sư phụ, đã lâu không gặp! “
Ngọc Lăng Liệt nhìn thấy hết tất cả những động tác nhỏ từ nãy đến giờ của Sở Trác, một đôi con ngươi trong suốt thấu triệt lại hiện lên một tia hiểu rõ. Thì ra người trước mắt này chính là nữ tử mà tiểu đồ nhi của hắn yêu đến muốn sống muốn chết.
Mặc dù hắn chỉ mới vừa nhìn lướt qua, cũng đã nhìn ra nàng kia là một nữ tử phi thường mị hoặc. Nếu chỉ nhìn vào dung mạo, Ngọc Lăng Liệt cũng không có hảo cảm với nữ tử vũ mị này. Bất quá hắn nhìn dáng vẻ dung túng nàng ấy của Sở Trác, cũng hiểu được đây chính là chuyện tình trường của riêng tiểu đồ đệ, hắn làm sư phụ người ta cũng không tiện nói nhiều.
Ngọc Lăng Liệt cả đời này xem trọng nhất chính là đại đồ đệ Sở Hủ, nhưng đồ đệ mà hắn thương yêu nhất lại chính là Sở Trác. Lúc Sở Hủ đem Sở Trác bệnh không dậy nổi đến trước mặt hắn, khi đó ý nghĩ trong lòng Ngọc Lăng Liệt cũng giống với Sở Hủ, chính là phải đem Trần Y Y về hảo hảo mà dày vò, tra tấn.
Nhưng là sau đó hắn đã thay đổi suy nghĩ, hắn thấy lúc trước Trần Y Y đã mạo hiểm cứu giúp một nhà Sở gia, sau đó lại không ngại gian khổ chiếu cố Sở Trác lúc ngốc lúc điên. Nàng có thể làm như vậy cũng đã tận tình tận nghĩa. Nay hắn nhìn tiểu phu thê hai người lưỡng tình tương duyệt, cũng không có ý định lôi chuyện cũ ra để làm mọi người khó chịu thêm.
Ngọc Lăng Liệt rõ ràng đã gần tứ tuần, nhưng trêи gương mặt hắn lại không hề mang theo một chút dấu vết của tháng năm. Sở Trác mỗi lần nhìn thấy gương mặt sư phụ mình liền không nhịn được cảm thấy sư phụ hắn chính là yêu nghiệt! Nếu hắn không biết rõ sư phụ mình đã sắp trở thành một lão nhân, mà chỉ đơn giản là nhìn một gương mặt tuấn mỹ vô song này thôi, hắn chắc chắn sẽ nghĩ sư phụ hắn chỉ mới là một nam tử hai mươi tuổi.
* Tứ tuần: bốn mươi tuổi.
Ngọc Lăng Liệt nói: ” Quả thật đã lâu không gặp, ta nghe A Hủ nói ngươi đến cả nữ nhi cũng có một đứa… “
Không đợi Ngọc Lăng Liệt nói hết lời, mày kiếm của Sở Trác đã giựt giựt mấy cái, hắn lập tức đánh gãy lời mà Ngọc Lăng Liệt sắp nói ra: ” Không cần, cảm ơn ý tốt của sư phụ! Ta cùng Y Y cũng không có ý định cho Đoàn Đoàn luyện võ, chúng ta chỉ hi vọng nàng có thể bình an lớn lên, sau đó tìm cho nàng một tiểu tử biết thương nàng, bảo vệ nàng để gả đi. “
Ngọc Lăng Liệt cũng không có bởi vì bị Sở Trác chen ngang mà tức giận, ngược lại tâm tình hắn lúc này thật sự rất tốt đẹp. Bởi vì tiểu đồ đệ lúc nào cũng trưng ra một khuôn mặt người sống chớ lại gần của hắn ngay lúc này, đang thập phần cảnh giác nhìn chằm chằm bản thân. Khóe môi lương bạc của Ngọc Lăng Liệt không khống chế giương lên thật cao.
Thật đúng là có ý tứ! Nữ nhi sao?
Trần Y Y rõ ràng cảm giác được thân mình Sở Trác đột nhiên căng cứng, nàng không rõ vì sao Ngọc Lăng Liệt nhắc tới Đoàn Đoàn lại khiến Sở Trác khẩn trương đến vậy. Đang lúc nàng muốn ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Lăng Liệt, chỉ cảm thấy sau lưng nổi lên một trận gió mang theo hàn ý thấu xương, sau đó nàng bị người nào đó dễ dàng kéo một cái, liền trực tiếp rời khỏi vòng tay của Sở Trác.
Không đợi Trần Y Y kịp thời phản ứng, liền nghe thấy một đạo thanh âm lạnh lẽo như băng vang lên ngay bên tai nàng.
” Đúng là tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nha ~ Chẳng trách cây vạn tuế kia thế nhưng cũng có ngày nở hoa. “
Đôi mắt sắc bén như động vật săn mồi của Ngọc Lăng Liệt cùng đôi mắt đen láy của Trần Y Y đối diện nhau, sau đó ánh mắt hắn dần đong đầy ý cười rồi dời đi. Nhưng mà chính là trong nháy mắt ấy, một trận trời đất quay cuồng, Trần Y Y lại trở về trong lòng ngực Sở Trác. Đợi lúc nàng lấy lại tinh thần, thì thân ảnh của Ngọc Lăng Liệt đã biến mất sau cánh cửa tửu trang.